Thiếu Phu Bất Lương

Chương 50 : Tranh chấp Từ đường (4)

Ngày đăng: 22:44 19/04/20


Bích Liễu không trả lời được vấn đề

này, Hách Liên Dung mang máng cảm thấy quen tai, lại không nhớ ra là ai, ngơ ngác cùng Bích Liễu xem xét nửa ngày, Bố Pit. Đi bộ hai vòng trong

sân, không kiên nhẫn chạy ra khỏi viện, đảo mắt đã không thấy đâu.

Thật sự là…Không biết nói gì. Có điều

xáo trộn một chút khiến đầu óc nàng tỉnh táo một chút, lại nhớ tới

chuyện Từ đường, cân nhắc một lúc, quyết định đi tìm Hồ thị hỏi một

chút.

Hôm nay chỉ sợ Ngô thị nói đúng một

câu : trong cái nhà này, nếu cảm thấy không để ý tới là cách tốt nhất,

có thể là một ý tưởng sai lầm.

Tựa như trơ mắt, không để ý tới cái Từ

đường kia, không tham gia chuyện này cũng không thể kháng cự bị kéo vào

bên trong tranh đấu. Nếu không thể tránh né, vậy phải biết rõ nguyên

nhân để tránh đến cuối cùng mơ hồ thành người chết thay cho kẻ khác.

Tới chỗ Hồ thị, Dương thị lại ở trong

phòng bà, bởi vì chưa thông báo, Hách Liên Dung vào nhà liền thấy Dương

thị cất vào trong người cái gì, thấy nàng tiến vào dường như luống cuống một chút. Hồ thị vội vàng chào đón Hách Liên Dung : « Sao lại đột nhiên đến đây ? »

Hách Liên Dung nhìn Dương thị, Hồ thị hiểu ý liền chuyển đề tài : « Thiếu Trinh, muội về trước đi. »

Dương thị lúc này mới như trút được

gánh nặng, nhanh chóng cáo từ đi về. Hách Liên Dung lôi kéo Hồ thị ngồi

xuống : « Tam nương tới làm gì ? »

Hồ thị hơi cười cười : « Không có gì, nói chuyện phiếm về gia đình thôi. »

Hồ thị trời sinh không phải là một diễn viên giỏi, ánh mắt mơ hồ cùng vẻ giấu giếm cái hòm tiền đã làm cho Hách Liên Dung đoán ra vài phần : « Đến vay tiền ? »

« Ai… » Hồ thị xấu hổ cười, cất mấy
Nếu người nhà Vị gia đều có tâm tính

giống Hồ thị, các nàng nhất định sẽ sống thoải mái vô cùng. Có điều nói

vật đó bị hủy, Hách Liên Dung cũng không hoàn toàn tin tưởng. Dù sao

trong đó có giá trị hay kỉ niệm quan trọng gì đó, lại nói với những

người không hiểu rõ tình huống một câu miêu tả sơ sài, nhẹ nhàng bâng

quơ – ‘bị hủy’. Đại khái vẫn có chút đáng ngờ.

Hách Liên Dung cân nhắc lời nói của Hồ

thị, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, có thể hay không…Vị lão gia bên

ngoài có huyết mạch, mới lừa người trong nhà, đem đồ vật đó truyền ra

ngoài ? Hách Liên Dung ngắm Hồ thị, lại cẩn thận ngẫm lại, phủ định suy

đoán của mình. Ngay cả Vị Đông Tuyết cũng được Vị lão gia đón về nhà,

chứng minh ông là người rất nặng tình nặng nghĩa, tuyết đối không để

phát sinh chuyện con mình không thể vào Vị phủ bái nhận tổ tông.

Thế nhưng chuyện Từ đường phải làm sao

bây giờ ? Hách Liên Dung vì ứng phó cho qua cửa mà đều đáp ứng hàm hồ ba phía. Một khi khởi công, lập trường ba bên lập tức rõ ràng, chỉ sợ mỗi

bên đều bức nàng lựa chọn. Thế này lại phải chống lại hai bên kia, một

thêm một lớn hơn hai, đây là đạo lý Hách Liên Dung mới thông suốt.

Từ biệt Hồ thị với cõi lòng đầy tâm sự, Hách Liên Dung lại không khỏi suy nghĩ chuyện này Vị Thiếu Quân có biết không ? Hắn nếu biết thì vì sao còn từ chối chuyện Từ đường ? Mỗi người đều nghĩ đến gì đó chẳng lẽ hắn lại không vậy ? Vốn bảo vật tổ truyền

nên vào tay đương gia lại tồn tại một cách thần bí như vậy, hắn lại

không đi tìm ? Không muốn tìm ? Đi tìm không có kết quả ? Hay là hắn

giống Hồ thị, vốn tin rằng bảo vật đó đã sớm bị Vị lão gia phá hủy, bây

giờ mọi người tranh giành, chẳng qua chỉ là ảo giác tốt đẹp mà thôi.