Thiếu Phu Bất Lương
Chương 51 : Cái gọi là thánh mệnh
Ngày đăng: 22:44 19/04/20
Cơm chiều cùng ngày, Hách Liên Dung viện cớ không đến. Ba người Vị gia sáng nay cùng nàng nói chuyện đều không hỏi đến, đều tự
cho là Hách Liên Dung đối với tấm lòng của bọn họ suy nghĩ mà không màng tới ăn uống, bởi vậy Hách Liên Dung mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Đồng
thời nàng cũng quyết định, chuyện này cần phải hỏi thêm Vị Thiếu Dương
mới được, nếu ngay cả Hồ thị cũng biết chuyện thì cũng không cần thiết
phải giấu diếm Vị Thiếu Dương.
Lúc này, Bích Liễu tiến vào : « Thiếu phu nhân, tứ tiểu thư đến. »
Hách Liên Dung sửng sốt, điều đầu tiên
nghĩ đến là Vị Đông Tuyết cũng có hứng thú với chuyện này ? Rồi lại ngay lập tức loại bỏ suy nghĩ này trong đầu, ngay cả người như Vị Thu Cúc
cũng chưa biểu hiện hứng thú gì với việc này, huống chi là Vị Đông
Tuyết. Mà Vị Thu Cúc sở dĩ im hơi lặng tiếng như vậy bởi cũng đại khái
hiểu được đây là việc của Vị gia, lại liên quan đến Từ đường, đừng nói
nàng ăn nhờ ở đậu, cho dù là con gái chưa gả đi cũng không được tiến vào Từ đường nửa bước, cho nên, dù trong lòng có nhớ thương cỡ nào cũng
không có cơ hội có được.
Hách Liên Dung trước để Bích Liễu thu
dọn đồ ăn trên bàn, cũng không ra nhà chính, trực tiếp cho người đưa Vị
Đông Tuyết đến phòng ngủ.
Sắc mặt Vị Đông Tuyết có chút tái nhợt, Hách Liên Dung vừa thấy liền tò mò hỏi : « Làm sao vậy ? » Nói xong
lại nghĩ ra có lẽ Trân nương bên kia lại có việc gì đó, vội vàng phất
tay để bọn nha hoàn đi xuống.
Vị Đông Tuyết tiến đến nắm lấy tay Hách Liên Dung, trong ánh mắt đầy sự cảm kích, cười nói : « Nhị tẩu, không
có chuyện gì, chỉ là trong nhà chúng ta không biết khi nào thì nhảy ra
một con dã cẩu(=chó hoang), lúc muội gặp được bị dọa cho hoảng sợ. »
Hách Liên Dung lúc này mới nhớ tới cái
con ‘Bố Pitt’ kia, tuy rằng bây giờ vẫn chưa hiểu mô tê gì những con chó này đúng là chạy ra từ Thính Vũ Hiên, buổi tối chạy loạn lên đương
nhiên sẽ dọa người, liền vội vàng gọi Bích Liễu tới, bảo nàng đưa người
đi tìm, tìm được liền đuổi đi.
Vị Đông Tuyết không rõ nên cũng không để ý, nụ cười càng thêm ấm áp : « Cám ơn Nhị tẩu. »
Hách Liên Dung hơi sửng sốt mới biết
được Vị Đông Tuyết hiểu lầm, không muốn giải thích nhưng thấy vô cùng
xấu hổ, ngượng ngùng nói : « Thật ra không phải vì muội, con chó kia là
Nhị ca muội đem về, không… để ý liền chạy ra khỏi Thính Vũ Hiên, nếu lại dọa đến người khác thì không tốt lắm. »
Trong mắt Vị Đông Tuyết đầy vẻ kinh ngạc, sau một lúc lâu mới cười nói : « Nhị tẩu, con người tẩu thật tốt. »
Hách Liên Dung ngẩn người, Vị Đông
chuyện nương muội. »
Hách Liên Dung thản nhiên, may mà Vị Đông Tuyết chưa biết rõ chân tướng nếu không sẽ tổn thương đến chết.
« Chẳng lẽ… » Vị Đông Tuyết thấy Hách
Liên Dung không lên tiếng, khó xử nói : « Chẳng lẽ Nhị tẩu đang suy nghĩ vì không được gả cho Tam ca, ngược lại phải gả cho Nhị ca mà bất bình
trong lòng ? »
Hách Liên Dung sửng sốt : « Cái gì ? »
« Hóa ra Nhị tẩu cũng không biết. » Ánh mắt Vị Đông Tuyết dao động một chút, cắn cắn môi dưới, cuối cùng nói :
« Lúc trước ý chỉ tứ hôn nói chính là con trai trưởng Vị gia, có điều
đại ca đã lập gia đình, mà ngoài đại ca, Tam ca cũng là con trai trưởng, đương nhiên ý chỉ này phải ứng vào huynh ấy. Sau đó đại nương nói Tam
ca tuy là con trai trưởng, nhưng cũng chỉ là do nàng nhận làm con thừa
tự của mình, cho nên xét theo tuổi tác mà sắp xếp, nên chọn Nhị ca mới
đúng, báo với triều đình cũng không thấy phản đối liền cho tẩu thành
thân với Nhị ca. » Dứt lời nàng nhếch nhếch khóe môi, có chút vẻ khinh
thường : « Thật ra…tâm tư của đại nương như thế nào, nhị tẩu cũng có thể dự đoán được. »
Đây là lần đầu tiên nàng biết đến tin
tức tứ hôn của chính mình, củ khoai lang nóng như nàng không ai muốn
nhận rốt cục cũng tìm được chỗ, triều đình cao hứng còn không kịp, đâu
thèm quan tâm là nhị thiếu gia hay tam thiếu gia. Mà ý của Nghiêm thị
cũng vô cùng rõ ràng, nàng không muốn một người con dâu phiên bang có
thể sẽ làm nàng mất mặt, hoặc là nói, Vị gia cũng không muốn con dâu như nàng, chính là không thể chống lại thánh mệnh, đúng là làm khó cho các
nàng.
Làm khó các nàng để tránh một nữ tử phiên bang trở thành thiếu phu nhân Vị gia mà cố gắng hết thảy.
« Thế nhưng muội thấy thật may cho tẩu vì đó chính là Nhị ca, nếu không làm con dâu của đại nương, nhất định thật sự vất vả. »
Nhìn khuôn mặt có chút thỏa mãn của Vị
Đông Tuyết, khóe môi Hách Liên Dung hơi cong cong, tiễn nàng ra cửa :
« Lúc trở về cẩn thận một chút, đừng làm tẩu lo sợ nữa. »
Vị Đông Tuyết gật gật đầu : « Nhị tẩu, thật ra Nhị ca không tệ, thật sự. » Nói xong câu này nàng mới mở cửa đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng của nàng, độ cong trên khóe môi nàng mới dần giãn ra, ngây ngốc một hồi, chậm rãi hít vào một hơi.
Còn muốn nghĩ cái gì nữa ? Kết cục sự
việc này cũng đã định, tất nhiên sẽ không suy đoán vô vị, mộng mơ hư ảo
những cái không thể.