Thiếu Phu Bất Lương
Chương 52 : Hai huynh đệ
Ngày đăng: 22:44 19/04/20
Ngày hôm sau, Hách Liên Dung cũng không đi tìm Vị Thiếu Dương hỏi chuyện Từ đường, ngược lại đến Hàn phủ. Tiễn
Kim Bảo thấy nàng đến thì vạn phần vui sướng, nói thẳng là đang muốn đi
tìm nàng. Ở trong sân không biết gặp chị dâu hay em chồng của nàng, điềm đạm, đoan trang. Tiễn Kim Bảo cũng không có ý giới thiệu, lôi thẳng
Hách Liên Dung đi ra phủ.
Ra đại môn khẩu khí mới chậm lại, quay
đầu ‘Phi’ một tiếng : « Bọn họ bình thường cũng không có bộ dáng này,
nghe nói tuần phủ phu nhân Lâm Đồng đến đây thăm người thân, có lẽ mấy
ngày nay sẽ đến, đại khái mở yến tiệc mời gia quyến quan viên ở Vân Trữ, cho nên hai ngày này luyện được vẻ thục nữ, chỉ sợ đánh mất mặt mũi
quan viên thành Vân Trữ, thật khiến người ta nhạo báng. »
Hách Liên Dung ngạc nhiên nói : « Các nàng cũng đường đường là gia quyến quan tứ phẩm, cần gì phải cẩn thận như thế ? »
Tiễn Kim Bảo xuy một tiếng : « Tuần phủ kia chính là đại quan nhị phẩm, cha chồng ta còn kém xa, hơn nữa nghe
nói cậu của tuần phủ phu nhân này là Lại bộ thị lang. Lại bộ là chỗ nào
chứ ? Chuyên quản khảo hạch quan viên lên chức, một đám các nàng còn
không khúm núm bịnh bợ ? »
Nhìn dáng vẻ khinh thường của nàng,
Hách Liên Dung bật cười : « Ngươi lúc đó cũng chẳng phải một trong các
nàng đó ư ? Còn không mau về luyện dáng vẻ thật tốt, đỡ phải đến lúc đó
mất mặt, đánh mất cơ hội thăng chức của công công nhà ngươi. » (công
công : cha chồng)
« Ta mặc kệ. » Tiễn Kim Bảo khinh
khỉnh, bất cần : « Ta vốn chính là cái dạng này, giả vờ làm cái gì ?
Trong một nén hương bắt ta không nói câu nào khiến ta buồn đến chết, đến lúc đó nằm ngay đơ giữa yến tiệc, là các nàng đẹp hay ta đẹp ? »
Hách Liên Dung cười to, dắt nàng đi
trên đường, mua chút đồ ăn nhét vào mồm nàng, mỗi người một túi đầy hạt
dẻ, Tiễn Kim Bảo đột nhiên hít một tiếng : « Lần trước không phải ngươi
nói tên u hồn kia bị trộm túi tiền sao ? Ca ca ta tra dò tất cả những
tên kẻ cắp chuyên nghiệp, một chút phát hiện cũng không có. »
« Không có là bình thường. » Hách Liên
Dung nói : « Hơn một vạn hai trăm, đánh gãy chân cũng đủ sống nửa đời
còn lại, còn không nhanh trốn chạy sao ? Chẳng lẽ tiếp tục ở lại làm kẻ
trộm ? »
« Vậy cũng phải có chút manh mối tìm ra mới đúng. » Tiễn Kim Bảo than thở: “Cũng không nghe nói đột nhiên không thấy ai đó…A ! Chẳng lẽ là người chỗ khác làm ? »
« Ngươi nên đến nha môn làm thần bộ. »
Hách Liên Dung cười lắc đầu, ánh mắt đột nhiên sâu một chút, bắt lấy tay Tiễn Kim Bảo nói : « Chúng ta đi xem trang sức. »
« Để làm gì… » Tiễn Kim Bảo bị Hách
Liên Dung kéo vào một cửa hàng trang sức, chỉ hỏi một câu liền bị những
đồ trang sức muôn hình vạn trạng kia hấp dẫn, thấy cái này đẹp, cái kia
cũng đẹp, chọn nhiều thành một đống, đồng thời cũng chọn vài thứ cho
Hách Liên Dung.
Pitt, về sau cứ gọi là Bố Pitt. » Vị Thiếu Quân liếc liếc Hách Liên
Dung, thấy nàng không có phản ứng gì, cau mày đưa cương chó cho người
khác, khoanh tay đến trước mặt Hách Liên Dung, cười gian hai tiếng :
« Trong lòng đang thầm mắng ta đi ? »
Hách Liên Dung nhíu mày : « Không hiểu. »
« Này ! » Vị Thiếu Quân sửng sốt vô
cùng, kề sát Hách Liên Dung nhỏ giọng nói : « Ngươi đúng là đồ vô lương
tâm, tên gian phu bị đặt cho chó mà cũng không để ý sao ? »
Hách Liên Dung càng nhăn mày chặt hơn : « Không biết ngươi muốn nói cái gì. » Cái gì mà gian phu ? Ai có gian phu ? Nàng ?
« Ôi chao… »Vị Thiếu Quân cào cào tóc,
mắt liếc sang Vị Thiếu Dương, hiểu rõ liền cười hừ : « Á à, hóa ra lại
chuyển sang em chồng, ngay cả tên của gian phu cũng quên sạch. »
Tên này bị điên rồi sao ? Hay là bị
bệnh hoang tưởng ? Lại còn che mặt ! Hắn tưởng mình là siêu nhân a !
Hách Liên Dung hoàn toàn dùng ánh mắt nhìn người bệnh thần kinh với hắn. Đang định xoay người rời đi, cánh tay bị Vị Thiếu Quân giữ chặt : « Ta
mới là tướng công của ngươi, ngươi không biết phải đối xử với tướng công của mình như thế nào sao ? »
« Buông tay ! » Hách Liên Dung hơi nổi
giận, không phải nàng muốn so sánh hai huynh đệ, mà cho dù nàng cố không để ý thì việc đó vẫn rơi vào trong mắt nàng, truyền đến não. Giống bây
giờ, một người chuẩn bị đến chỗ hẹn với ca ca, một kẻ, vốn nên đến chỗ
hẹn, vốn thề thốt nói chính phải làm nên chuyện lớn, lại nửa đường chạy đi chơi đùa cái gì mà đua chó ! Đây là hành vi của người trưởng thành
sao ?
« Ngươi hôm nay không nói rõ ai là Bố Pitt thì đừng hòng chạy ! »
« Ngươi… » Mấy câu thô tục sắp tuôn ra
khỏi mồm, trong đầu đột nhiên nhảy ra mấy bức họa khuôn mặt, Bố Pitt ?
Bố Pitt ? Bố…Hách Liên Dung hôn mê, nàng cuối cùng cũng nhớ ra lai lịch
của Bố Pitt, quả thực ngay cả khí lực tức giận cũng không có, nàng thật
nguyện ý tìm Brad Pitt làm gian phu, chỉ sợ người ta không muốn.
Nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của hắn, nghĩ đến con chó ngày hôm qua, thuận tiện còn muốn tính sổ tên u hồn
này đêm đó sao dám khi dễ chính mình. Trong đầu Hách Liên Dung hỗn loạn, đúng là u hồn…u hồn!!!
Nhìn Vị Thiếu Dương cách đó không xa
với đôi mắt thoáng buồn…Hách Liên Dung càng khó xử, rút tay ra, thưởng
cho Vị Thiếu Quan một cái bạt tai : « Xuyên tạc vớ vẩn. »
Bên tai truyền đến một trận âm thanh
kinh ngạc của đám cẩu bằng hữu của Vị Thiếu Quân, tấm sa mỏng trên mặt
Vị Thiếu Quân buông lỏng một chút rồi nhẹ nhàng rơi xuống, thế nên Hách
Liên Dung nhìn thấy hai bên mặt hắn có vài vết xước, giống như bị móng
tay cào.