Thiếu Phu Bất Lương
Chương 59 : Vô hạn mịt mù
Ngày đăng: 22:44 19/04/20
Bích Đào rốt cuộc muốn nói chuyện gì?
Người của nàng lại ở nơi nào? Nghĩ đến chuyện kia không rõ ràng cùng đồ
vật lung tung kia, trong lòng Hách Liên Dung không khỏi suy nghĩ miên
man.
Nếu là phát hiện tang vật, Ngô thị
không có lí do thần bí như vậy, rốt cuộc là đồ vật gì, có thể khiến cho
Ngô thị nói năng thận trọng xoay người rời đi?
“Nô tì đi tìm hiểu một chút?” Bích Liễu nói: “Bích Thanh bên người đại thiếu phu nhân cùng nô tì có giao tình
không nhỏ, hẳn là có thể tìm hiểu được.”
Hách Liên Dung lắc đầu, “Đại tẩu nếu
đang ở Thính Vũ hiên mà lại không nói lộ ra chứng tỏ chuyện đó là chuyện phải giữ bí mật, mặc dù không biết là tốt hay xấu, nhưng chuyện xấu
chiếm đến tám phần, ngươi hiện tại đi tìm hiểu ngược lại sẽ khiến người
khác hoài nghi, trước mắt chuyện quan trọng nhất vẫn là tìm ra Bích Đào, mọi chuyện sẽ được rõ ràng.”
“Bích Đào có thể đi đâu được? Nàng từ
nhỏ được lão phu nhân từ trên đường nhặt về, bên ngoài căn bản không có
người thân, bằng không nô tì qua chỗ người gác cổng hỏi một chút, xem
nàng hôm nay có ra phủ hay không.”
Hách Liên Dung gật gật đầu, Bích Liễu
vội vàng đi, lại quá nửa canh giờ mới trở về, không mang về chút tin tức gì, lại nói lúc Ngô thị dẫn người đi lục soát Tri Thu uyển cùng Vị Thu
Cúc gây ra xáo động, gây ra âm thanh thật lớn.
Không khó lý giải, Vị Thu Cúc bởi vì
chuyện của Tống Tử Hiên đang tự bế quan, là thời điểm không muốn gặp
người khác nhất, Ngô thị vào lúc này lại mang người đi vào, lời qua
tiếng lại chắc chắn sẽ dẫn đến xung đột. Hách Liên Dung cảm thấy khó
hiểu chính là Ngô thị tới Thính Vũ hiên tìm được một vật nhìn qua có vẻ
quan trọng, vì cái gì không lập tức tới chỗ lão phu nhân bẩm báo, mà lại tiếp tục đi lục soát khắp nơi.
Bích Liễu nói: “Đại thiếu phu nhân đều
có suy nghĩ của riêng nàng, thiếu nãi nãi vạn vạn không thể bởi vì đại
thiếu phu nhân hơi tốt một chút liền buông lỏng cảnh giác, sự đề phòng
của đại thiếu phu nhân đối với thiếu nãi nãi tới tận bây giờ cũng chưa
từng buông lỏng.”
Hách Liên Dung bật cười, “Cho dù nàng có tư tâm, nhưng hiện nay nàng phải mượn sức của ta, sẽ không khó xử ta.”
Bích Liễu lắc đầu, “Nô tì mặc dù không
biết đại phu nhân đang tính toán cái gì, nhưng biết xuất thân của đại
thiếu phu nhân không tốt, trước lúc lão gia giao cho nàng làm đương gia, là người so với nhị phu nhân còn yếu thế hơn. Nơi nơi cẩn thận làm
việc, nào có ngày nào không chịu ủy khuất? Đến cuối cùng nàng lại có thể khiến cho lão gia sắp xếp mọi chuyện đem vị trí chủ nhà giao cho nàng,
chỉ bằng chút tâm tư này, thiếu nãi nãi cũng không thể coi thường đại
thiếu phu nhân.”
Đúng là như vậy? Hách Liên Dung không
lên tiếng, đích thực, đối với Ngô thị, nàng quả thật không quá coi
trọng. Ngô thị làm công việc quản gia tuy khôn khéo, lại so bì mọi mặt, cho thấy rằng người này lòng dạ không quảng đại, vận mệnh của người
lòng dạ hẹp hòi là làm việc luôn không lớn, khó làm nên việc lớn, vả
lại, thủ đoạn Ngô thị dùng để làm khó Hách Liên Dung tuy rằng không ít,
nhưng không có một lần nào mang đến tổn thương thực sự cho Hách Liên
Dung, này không có nghĩa là Ngô thị nhân từ nương tay, chỉ có thể nói
nàng không đủ năng lực.
Người như vậy nên coi khinh sao? Nên coi trọng sao?
Bích Liễu lắc đầu, “Tuy rằng nha hoàn
lớn nhỏ trong phủ đối với Bích Đào có ấn tượng không tốt, nhưng nếu nói
Bích Đào làm ra loại chuyện như vậy, mọi người cũng không tin được. Cho
dù Bích Đào đi quả Thể Thuận trai, cũng không nhất định trộm ngọc như
ý.”
Hách Liên Dung gật đầu nói: “Đúng là như thế, đại tẩu vì sao lại cố ý đem tội lỗi đổ lên đầu Bích Đào?”
“Bởi vì đại phu nhân là đương gia a.”
Bích Liễu cười cười, “Lần trước chuyện đổ cổ bị mất chưa tìm ra kết quả, hiện tại lại xảy ra chuyện này, nếu không có lời nói giải thích rõ ràng mọi chuyện, đại phu nhân làm thế nào có thể tiếp tục đảm đương chức vị
đương gia?” KHông tồi, chính là đạo lý này. Hách Liên Dung lại cảm thấy
kỳ quái, đạo lý này không khó nghĩ tới, ngay cả nàng lúc mới tới Vị gia
cũng hiểu được chuyện này không phải do Bích Đào gây nên, nói như vậy
những người khác cũng có hoài nghi, nhưng không một ai đưa ra lời dị
nghị. Chỉ sợ người thương tâm chỉ có lão phu nhân, tình thâm nghĩa
trọng, rối loạn cõi lòng.
“Nô tù không rõ cái hình nhân kia.”
Bích Liễu ưu sầu nói: “Thật sự là vì nguyền rủa thiếu phu nhân mà làm
sao? Thiếu phu nhân có cảm thấy chỗ nào không khỏe?”
Hách Liên Dung bật cười, “Nào có linh
như vậy, cho dù thật sự làm vì ta cũng chỉ là làm cho hả giận mà thôi,
chính là…” Nàng nói tới đầy, tức thì ngậm miệng, cho hả giận?
“Chỉ là cái gì?” Vị Thiếu Quân không
biết từ chỗ nào đi tới, cầm trong tay hình nhân kia, “Liên Dong, trên
đầu ngươi cắm nhiều trâm như vậy còn có thể đi sao?”
Hách Liên Dung không nói gì, suy nghĩ
vừa lóe lên lại càng ngày càng rõ ràng. Vị Thiếu Quân đem hình nhân kia
lắc lắc trước mặt Hách Liên Dung, “Ôi chao, ngươi không cảm thấy màu sắc này nhìn rất quen sao?”
“Ân….” Là vải lụa…. màu hồng sặc sỡ…. là màu sắc ngay cả nữ nhân đều ít mặc….
Hai người nói chuyện liền đã tới Thính
Vũ hiên, Vị Thiếu Quân nhìn hình nhân kia nửa ngày, thẳng đến khi bước
vào sương phòng tạm thời của hắn, cũng không quay đầu lại nói: “Bích
Liễu, không phải ta cũng co một bộ y phục màu như vậy sao? Tìm đi, ta
muốn mặc.”
Bích Liễu vội vàng đi vào phòng giúp
hắn tìm, Hách Liên Dung không tự chủ được theo sát phía sau, nhìn Bích
Liễu tìm trong tủ quần áo, những chi tiết vụn vặt trong đầu đã được ghép lại.
Đó là….. sau lúc Vị Thiếu Quân lừa nàng hôn Vị Thiếu Dương, nàng đến trong phòng Vị Thiếu Quân lấy một bộ y
phục làm một cái hình nhân, đánh hình nhân, sau đó lại dùng kim ghim nó
lại trên đầu giường, sau đó… Sau đó không có. Phải nói, sau đó, nàng căn bản đã quên mất chuyện này, không thể tưởng tượng được, cư nhiên bị
Bích Đào lấy đi mất.
Như vậy, chuyện Bích Đào hôm nay muốn
nói với nàng chính là chuyện này? Nghĩ muốn uy hiếp nàng? Vẫn là chủ
động tạo mối giao hảo? Mà hiện tại Bích Đào mất tích, Ngô thị nói vậy,
lại có quan hệ gì? Ngô thị cái gì cũng không biết, chỉ vì muốn giảm bớt
áp lực của bản thân mà thôi, hay là chuyện Bích Đào mất tích cùng nàng
có liên quan, mục đích là muốn từ việc không chế Bích Đào, tiến thêm một bước uy hiếp chính mình?