Thiếu Phu Bất Lương
Chương 60 : Nghe thấy kinh biến
Ngày đăng: 22:44 19/04/20
“Ôi chao…. Muốn làm gì a?” Có Bích
Liễu giúp hắn tìm y phục, Vị Thiếu Quân tà tà dựa trên khung cửa, trên
tay cầm hình nhân kia xoay vòng, mấy cây châm trên đầu hình nhân không
biết đã bị hắn vứt đi đâu tự bao giờ, “Chiêu ngươi nói kia dùng thật
tốt, bà nội chỉ cần nói một câu, nhị tỷ liền câm miệng.”
Hách Liên Dung không nói chuyện, ánh
mắt nhìn chằm chằm vào hình nhân kia tới xuất thần, trong lòng không
biết nên làm thế nào, tại sao lại có chút ý muốn ngăn cản hành động tìm
kiếm của Bích Liễu. Đã lâu như vậy, cũng không biết bộ y phục kia có còn trong tủ nữa hay không, theo lý thuyết, bọn nha hoàn lúc thu dọn y phục nếu phát hiện y phục bị rách sẽ vứt đi đúng không? Hy vọng đã bị vứt
đi, bằng không chỉ cần dựa vào vết rách trên bộ y phục kia, sẽ biết ngay xuất xứ của hình nhân này. Sau đó…. Sau đó thế nào? Tóm lại là không
tốt.
Hách Liên Dung còn đang thất thần, Vị
Thiếu Quân đột nhiên đi đến trước mặt nàng, đem hình nhân kia đặt lên
đầu nàng, “Sao vậy? Ngươi thật sự bị cái trò trẻ con này dọa chết khiếp? Dọa người, ta có bộ y phục giống như vậy, lát nữa ta mặc vào ngươi sẽ
biết, chỉ là một tấm vải…. Ôi chao…. Ngươi nói màu sắc này có phải hay
không rất hợp với ta…..”
Trong lòng Hách Liên Dung dâng lên một
loại cảm giác cực kỳ cổ quái, u hồn này đêm nay nói đặc biệt nhiều, nghe cũng không thấy chói tai chút nào, sẽ không phải…. đang an ủi nàng chứ?
Ý nghĩ này khiến cho Hách Liên Dung cảm thấy cả người không được tự nhiên, trong lòng giống như có một luồng
khí ôm chặt, có chút phiền muộn.
Vị Thiếu Quân nói chuyện cũng đã bước vào phòng, “Ôi chao, còn không có tìm thấy sao?”
Bích Liễu có chút bối rối đem cửa tủ đóng lại, phát ra âm thanh thật lớn, “Có thể là để ở phòng khác, nô tì….”
“Đây không phải sao?” Vị Thiếu Quân chỉ vào một mảnh vải màu sắc tươi sáng lộ ra ở cánh cửa, tiến lên muốn mở cửa ra.
Bích Liễu vội vàng lui về phía sau từng bước, “Nhị thiếu gia….”
“làm gì?” Vị Thiếu Quân trong phút chốc sa sầm sắc mặt, “Tránh ra!”
Bích Liễu căn cắn môi còn đang do dự, Hách Liên Dung đã đi tới trước cửa, “Bích Liễu, tránh ra đi.”
Bích Liễu khó xử nhìn Hách Liên Dung,
cuối cùng lui sang một bên. Vị Thiếu Quân lập tức lấy bộ y phục kia ra,
nhìn thấy trên vạt áo thiếu một góc vải, hơi nhíu mi, sắc mặt đã trở nên khó coi.
“Bích Đào sẽ không cắt y phục của ta.”
Vị Thiếu Quân không quay đầu lại. “Không chỉ Bích Đào, bất kỳ nha hoàn
nào trong Thính Vũ hiên cũng sẽ không cắt y phục của ta…. Chỉ để nguyền
rủa ngươi.” Hách Liên Dung nghe thấy hắn hít một hơi thật sâu. “Là ngươi làm?”
Âm thanh của hắn trầm thấp không có
chút tức giận nào, chính là bình tĩnh hỏi. Hách Liên Dung không phủ
nhân. Vị Thiếu Quân xoay người lại, sắc mặt xanh mắt trừng nàng. Hách
Liên Dung lai chưa cho hắn bất kỳ đáp án nào.
Thì ra sự chột dạ lúc nãy là vì vậy.
Đúng vậy. Bất kỳ ai muốn nguyền rủa nàng cũng sẽ không có lý do gì đi
cắt y phục của Vị Thiếu Quân. Nếu nói là để nguyền rủa Vị Thiếu Quân,
những người khác lại có lý do gì? Thính Vũ hiên nào có ai muốn nguyền
rủa Vị Thiếu Quân. Trừ bỏ nàng thì làm gì còn ai muốn? Bích Liễu nói vậy là cũng hiểu rõ điều này, mới không tùy tiện cầm bộ y phục ra.
Hai người rằng co. Vị Thiếu Quân đột
“Tạm thời không đi.” Nghiêm thị quay
đầu đi tới một hướng khác, Vị Thủy Liên sao có thể dễ dàng bỏ qua,
“Nương, rốt cuộc vì chuyện gì? Lần này con trở về nương liền cổ cổ quái
quái.”
“Lần trước ta cùng nàng liên hệ một chút, nàng hàm hồ đáp ứng, nháy mắt đã lại cùng bà nội con lén liên hệ.”
“Nương, người đang nói cái gì?” Trong
mắt Vị Thủy Liên tràn ngập nghi hoặc, “Cái gì mà lén liên hệ? Bà nội tìm nàng nhất định là vì chuyện của Bích Đào.”
“Kia nói chuyện gì!” Nghiêm thị chần
chừ một chút, “Hiện tại xem bộ dáng của nàng, sợ rằng chính là bà nội
con sai nàng làm chuyện gì đó liên quan tới từ đường, không thể tưởng
tượng được bà nội con thà rằng đem mọi chuyện giao cho một nữ nhân không chút nền tảng cũng không giao cho Thiếu Dương làm.”
“Từ đường?”
Nghiêm thị chưa muốn nói nhiều, “Đi về đã, ta phải suy ngẫm thật cẩn thận.”
Đi theo phía sau Nghiêm thị, Vị Thủy
Liên luôn luôn trầm tư, đối với chuyện Nghiêm thị nói cảm thấy ẩn hiện
chút manh mối, mi hơi rung động, khóe một đã cong lên thành một nụ cười
nhẹ.
Lại nói, Hách Liên Dung sau khi ra khỏi Vị phủ, vốn định đi thẳng tới từ đường, lại cảm thấy quá mức đột ngột,
liền tới một quán trà chờ, để Bích Liễu tìm một người không biết truyền
tin tới từ đường, hẹn Vị Trung tới gặp mặt.
Từ đường Vị gia cách Vị phủ không xa,
Vị Trung vừa nhận được tin liền đúng hẹn tới gặp, không để cho Hách Liên Dung chờ đợi quá lâu.
Vị Trung khoảng chừng sáu mươi tuổi,
thân thể dường như không tốt lắm, nhắc tới lời dặn dò của lão phu nhân
cũng không thấy hắn tỏ ra chút trung tâm (lòng trung thành) nào, chỉ
cung kính xưng hô, còn nói lúc nào đó sẽ cùng Hách Liên Dung báo cáo
tiến độ, nói xong một lúc sau liền đứng dậy cáo từ, cũng không lưu lại
quá lâu.
Trở lại Vị phủ, Bích Đào vẫn như cũ bặt vô âm tín, Ngô thị càng thêm chắc chắn nàng là trộm đồ bỏ trốn, hơn
nữa, nhất quyết cho rằng Bích Đào cùng chuyện đồ cổ bị mất lần trước có
liên quan.
Tuy nhiên, sáng hôm sau, tất cả mọi người đều biết, Ngô thị đã suy đoán sai.
Khi đó, Hách Liên Dung vừa mới thức
dậy, thấy Bích Liễu vẫn không tiếng động than nhẹ. Chuyện hôm trước vẫn
khiến cho Bích Liễu trong lòng không yên, bản thân có nghi hoặc thì Bích Liễu cũng có, đồng thời lại không biết nàng có hay không đối với nhân
phẩm của mình hoài nghi, dù sao loại chuyện nguyền rủa ở thời đại này
cũng tương đối nghiêm trọng.
Đang cân nhắc có nên cùng Bích Liễu nói chuyện này hay không, thì có nhà hoàn vội vàng chạy vào, “Thiếu nãi
nãi, đại phu nhân báo ngài nhanh chóng tới đại sảnh, Bích… Bích Đào
đã….”
“Làm sao vậy?” Hách Liên Dung nhìn sắc mặt nha hoàn tái nhợt, “Tìm được nàng rồi?”
Nha hoàn kia hoảng sợ nuốt nước miếng, “Bích Đào đã…. Đã chết!”