Thiếu Phu Bất Lương

Chương 61 : Nhân chứng ngoài ý muốn (1)

Ngày đăng: 22:44 19/04/20


“Đã chết?” Hách Liên Dung chợt không biết nên phản ứng như thế nào, sau một lúc lâu đột ngột đứng dậy: “Đã chết?”

Nha hoàn kia gật đầu liên tục: “Đại phu nhân, đại thiếu phu nhân mời người nhanh…”

Nói chưa dứt lời Hách Liên Dung đã lao nhanh ra khỏi cửa.

Bích Đào đã chết? Vì sao mà chết? Chết

như thế nào? Chết trong phủ hay ngoài phủ? Trước khi chết ở cùng một chỗ với ai? Ai phát hiện ra?

Hách Liên Dung vội vàng chạy đi, không

chú ý dưới chân bị vấp một cái, Bích Liễu bước lên phía trước đỡ lấy

nàng: “Thiếu phu nhân cẩn thận.”

Hách Liên Dung dừng bước hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn Bích Liễu, không tự chủ được nắm lấy tay nàng để ổn định thần trí.

Tuy rằng nàng cùng Bích Đào quan hệ

không tốt đẹp gì, thậm chí còn nảy sinh hiềm khích nhưng, một người hoạt bát bỗng dưng hai ngày không thấy, khi có tin tức lại thành đã chết,

Hách Liên Dung có chút không thể tiếp nhận.

Trong đại sảnh chỉ có mấy người Ngô thị cùng Vị Đông Tuyết, Nghiêm Yên, nhìn thấy Hách Liên Dung tiến vào đều

đứng lên. Sắc mặt Ngô thị cực kì khó coi, ra ý bảo Hách Liên Dung cùng

nàng đi vào một căn phòng, bên trong là một mặt phản đơn độc được che

vải trắng.

Chỉ nhìn tấm vải trắng hơi hé ra đôi

chút Hách Liên Dung chợt cảm thấy không khí xung quanh như hạ xuống dưới không độ khiến nàng rùng mình một cái.

“Buổi sáng Tam nương đi thăm tứ đệ, lúc trở về đi qua hồ phát hiện dưới hồ có cái gì đó, sai người vớt lên mới

biết là Bích Đào.” Ngô thị do dự hít một hơi: “Đệ muội muốn nhìn sao?”

Hách Liên Dung hơi run run, chưa tới

gần hai chân đã mềm nhũn, nhưng nàng vẫn ra ý bảo gia đinh trong phònh

xốc tấm vải trắng lên.

Khuôn mặt xinh đẹp của Bích Đào bị phù

nước nên có chút biến dạng, toàn thân ướt sũng, không có chút dương khí

nằm cứng đơ trên cáng. Đôi mắt không nhắm hoàn toàn vẫn giống như đang

nhìn thế giới này khiến người ta sinh một loại ảo giác nàng ta dường như có thể đột nhiên nhảy dựng lên.

Khi vải trắng được hạ xuống, Hách Liên

Dung rùng mình một cái nhưng vẫn không rời đi. Quay đi…nhưng vẫn không

đành lòng nhìn lại, cảm giác trong dạ dày có thứ gì đó đang dâng lên,

càng lúc càng không kiềm chế được. Thất tha thất thểu bước ra khỏi

phòng, dựa vào một người, cũng không kịp nhìn đó là ai, cúi mình ngay

cạnh cửa nôn khan. Nàng không biết là do ghê sợ hay cảm thấy khủng bố,

cứ nghĩ đến hình ảnh Bích Đào mở trừng trừng mắt như đang bất bình, Hách Liên Dung không nhịn được phát run cả người.
Hách Liên Dung có chút lo lắng trong

lòng, không yên tâm gật đầu, cũng không chào hỏi với Ngô thị mang theo

Bích Liễu dời khỏi đại sảnh.

“Bích Liễu, ngươi thấy thế nào?” Hách Liên Dung cuối cùng không nhịn được hỏi ý kiến Bích Liễu.

Tinh thần Bích Liễu có chút không được

tập trung, Hách Liên Dung hỏi nàng sau một lúc lâu mới chậm rãi lắc đầu, lực chú ý rõ ràng không đặt lên vấn đề này. Hách Liên Dung nghĩ nàng

buồn trước cái chết của Bích Đào nên cũng không hề bắt bẻ, chỉ an ủi:

“Ngươi cũng đừng suy nghĩ, một ngày nào đó sự việc rồi sẽ sáng tỏ.”

Tuy rằng nói vậy nhưng Hách Liên Dung

cũng không hề tin tưởng, chỉ là đơn thuần an ủi thôi. Bích Đào chỉ là

một nha hoàn, nếu không vì có liên quan đến ngọc như ý đương nhiên sẽ

không ai bận tâm nàng ta vì sao mà chết.

Qua một ngày tìm kiếm quanh hồ, trừ bỏ

một đống tạp vật vẫn là không thấy bóng dáng như ý. Suy đoán của Ngô thị hoàn toàn không chính xác, thế nhưng trong đám hạ nhân lại lặng lẽ lưu

truyền mấy lời bàn tán.

Nghe nói…hình nhân trong phòng Bích Đào căn bản không phải nguyền rủa Nhị thiếu phu nhân mà là lấy ra từ phòng

Nhị thiếu phu nhân. Nghe nói…Bích Đào sở dĩ bị phạt quỳ ngoài Thính Vũ

Hiên vì muốn khuyên bảo Nhị thiếu phu nhân không nên nguyền rủa nữa.

Nghe nói…Bích Đào có tranh chấp với Nhị thiếu phu nhân, rồi thần bí…chết dưới hồ…

Mấy lời đồn thổi này bắt đầu từ lúc nào thì không biết nhưng xét thấy trong phủ khuyết thiếu trí giả, mới hôm

sau, lời đồn đã truyền đi ầm ĩ huyên náo. Lão phu nhân cuối cùng không

thể làm ngơ, triệu tập mọi người, lúc tất cả nghĩ lão phu nhân sẽ giận

dữ với Hách Liên Dung người lại nói: “Tìm ra kẻ rêu rao lời đồn, phạt

nặng, nếu là hạ nhân, đánh chết cho xong việc.”

Lão phu nhân ra lệnh một câu xong liền cùng Hồ thị dời đi, trong đại sảnh còn lại mọi người trơ mắt nhìn nhau.

Hách Liên Dung tuyệt nhiên không đoán

được lão phu nhân lại nói câu này, vẫn hiểu được rằng lão phu nhân không nhất định tin tưởng nàng, chẳng qua còn có việc cần đến nàng, nhưng

mệnh lệnh này vẫn khiến nàng không khỏi có chút xúc động.

Thế nhưng lời đồn từ đâu mà đến? Trong

lời đồn có một phần sự thật, nhưng việc hình nhân nguyền rủa kia không

phải của Bích Đào sao có thể biết được, chỉ có Vị Thiếu Quân và…Bích

Liễu.