Thiếu Phu Bất Lương
Chương 62 : Nhân chứng ngoài ý muốn (2)
Ngày đăng: 22:44 19/04/20
Là Vị Thiếu Quân? Tuy rằng Hách Liên
Dung cho rằng với cái loại tính cách làm chuyện xấu gì cũng oanh liệt
rung chuyển trời đất của hắn thì đương nhiên có thể làm được cái trò đâm chọc sau lưng người, nhưng cũng không loại trừ khả năng hắn bất cẩn nói cho người khác biết, lại bị kẻ có dụng ý bày trò lợi dụng nên mới tạo
ra mấy cái lời đồn đại méo mó như hiện tại.
Hay là Bích Liễu? Bích Liễu tự biết nếu rêu rao lời đồn thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện, cái chết của Bích
Đào lại khiến nàng cả ngày không nói gì, so với người với vào phủ như
Hách Liên Dung còn cẩn thận hơn. Hách Liên Dung suy tư một lúc lâu mới
nghĩ thông suốt được chút ít, có lẽ chuyện Bích Liễu lo lắng chính là
lời đồn, nếu nàng cũng hoài nghi mình có liên quan đến cái chết của Bích Đào thì thái độ trầm mặc của nàng ta cũng không có gì là lạ, dù sao
Bích Liễu cũng biết chân tướng của sự việc nguyền rủa, chẳng may ngày
nào đó mình nổi sát khí cũng tống nàng đến hồ theo chân Bích Đào….
Nhưng càng bởi vậy, Hách Liên Dung càng khẳng định người reo rắc lời đồn không phải Bích Liễu. Nàng là người
thông minh, biết lúc nào nên thể hiện bản thân, cũng biết là thế nào để
tự bảo vệ mình, nếu nàng ta chủ động sau lưng mình nói ra chuyện này,
một khi tra ra nàng gây nên, cho dù Hách Liên Dung không tống nàng tới
hồ chỉ sợ lão phu nhân cũng sẽ đem nàng ném vào.
Nói như vậy Vị Thiếu Quân vẫn là nghi
phạm số một. Tên u hồn này vốn ghi hận mình làm hình nhân nguyền rủa
hắn, tuy rằng không tố cáo với lão phu nhân nhưng không chắc có bép xép
với ai không? Có lẽ là muốn bố cáo cho thiên hạ biết tội ác của nàng để
báo thù cũng không chừng.
Chuyện đã đến nước này, dù cho lão phu
nhân trấn áp sự việc chìm xuống nhưng lời đồn thì vẫn còn đó, chính là
từ sáng đến tối, tuy mọi người ngoài miệng không nói nhưng trong lòng
vẫn mặc định chuyện Hách Liên Dung giết Bích Đào là thật. Tuy rằng xã
hội này một nha hoàn nho nhỏ chết không phải là chuyện gì to tát nhưng
bị nghi oan là hung thủ vẫn khiến người ta thật khó chấp nhận.
Có nên tự mình đi thăm dò điều tra hay
không? Nên tra xét từ đâu đây? Đúng lúc nàng đang đau đầu thì trong
Thính Vũ Hiên lại có một nha hoàn mất tích.
Nha hoàn kia tên Thúy Hà, là nha hoàn bậc hai ở Thính Vũ Hiên, bình thường phụ trách dọn cơm nước, rất thật thà.
Lúc Bích Liễu đến báo chuyện này thì vẻ mặt rất cổ quái: “Nàng ta bình thường ít khi rời Thính Vũ Hiên, hôm nay không biết ra ngoài lúc nào, thẳng đến lúc khóa cửa cũng chưa thấy trở
về, là thiếu phu nhân phân phó nàng đi ra ngoài?”
Hách Liên Dung lắc đầu, thấy Bích Liễu nhíu mày lại không khỏi phiền não trong lòng.
Bích Liễu đề phòng mình sao? Nàng là
muốn hỏi vì sao Thúy Hà mất tích sao? Nàng nghĩ mình có liên quan đến
chuyện này sao? Trong lòng Hách Liên Dung bỗng phức tạp lên vạn phần,
một cảm giác cô độc miên man dần dần dấy lên. Tuy rằng đã thấu hiểu tâm
tính của Bích Liễu, tuy rằng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng thấy nàng ta đầy nghi ngờ với mình, Hách Liên Dung không tránh khỏi có chút ấm
ức.
Trên đời này, chuyện đáng sợ nhất không phải là bị kẻ địch công kích mà là bị bằng hữu gạt bỏ.
Bích Liễu có lẽ cũng chưa thể coi như
bằng hữu. Tuy rằng không quên được lúc nàng ấy chân tình tha thiết
khuyên bảo mình cố gắng nắm lấy vị trí đương gia, cũng không thể quên
được chính mình dần dần yên tâm ỷ lại Bích Liễu, nhưng tình cảm sao có
thể bắt buộc được. Miên man suy nghĩ một hồi Hách Liên Dung mới có thể
thấy thoải mái đôi chút.
ngắt như tờ, vẻ mặt Hách Liên Dung càng lúc càng tràn đầy nghi hoặc ?
Thúy Hà nói ai vậy ? Là chính mình ? Hách Liên Dung sao lại không biết
mình có thật xấu mộng du như vậy ?
Nghiêm thị vô cùng vừa lòng trước phản
ứng của mọi người, lại hỏi Thúy Hà : « Các ngươi có biết Nhị thiếu phu
nhân lúc đó đang làm cái gì không ? »
« Ban đầu là không biết, nhưng trong
lời nói của thiếu phu nhân thường xuất hiện một cái tên, tuy rằng những
cái khác nghe không hiểu nhưng tên thì rất rõ ràng… »
« Là ai ? » Ngô thị khẩn trương hỏi.
« Là tên của Nhị thiếu gia ! » Thúy Hà
hít một hơi thật sâu, sắc mặt trắng bệch nói tiếp : « Nô thì và Bích Đào lúc đấy đều sợ hãi, ngày hôm sau Bích Đào thừa lúc dọn dẹp phòng tìm ra hình nhân kia, lại sợ hãi không biết xửa lý như thế nào liền cùng nô tì thương lượng đi khuyên nhủ Nhị thiếu phu nhân, nô tì không dám, nàng
nói nàng dám đi. »
Nói tới đây, Vị Thủy Liên đột nhiên vỗ mạnh vào bàn : « Phát hiện chuyện lớn như thế này vì sao không báo lên trước ? »
Thúy Hà cúi thấp người : « Bích Đào nói thiếu phu nhân và Nhị thiếu gia lúc đó có nhiều hiểu lầm, có thể do
nhất thời tức giận mới làm vậy. Hơn nữa Bích Đào cũng hi vọng thiếu phu
nhân và Nhị thiếu gia trong lúc đó tiêu trừ hiểu lầm, như vậy Nhị thiếu
gia mới thường trở về, nàng, nàng mới có thể chân chính làm nha hoàn
thông phòng. »
« Sau đó thì sao ? » Nghiêm thị vẫn thản nhiên hỏi tiếp.
« Những chuyện sau đó nô tì đều không
thể hiểu hết, chỉ biết là Bích Đào đi tìm thiếu phu nhân, từng đề cập
qua với nô tì rằng thiếu phu nhân không nghe nàng khuyên bảo, còn mắng
lại nàng xen vào việc của người khác. Nhưng sau đó Bích Đào vẫn cực lực
đi khuyên thiếu phu nhân, buổi sáng hôm đó, Bích Đào ngăn đón thiếu phu
nhân chính vì nói chuyện này, nhưng thiếu phu nhân cố tình không để ý
tới, Bích Đào còn đuổi theo ra ngoài viện, sau đó liền…không thấy trở về nữa. »
Câu kế tiếp không cần phải nói mọi
người tự nhiên hiểu được tội danh Thúy Hà muốn nói là cái gì, Ngô thị
đột nhiên lại hỏi : « Lời đồn đại hai ngày trước truyền ra cũng là do
ngươi gây nên ? »
Thúy Hà có chút hoảng sợ, cúi đầu không nói, trên mặt hiện rõ hai chữ « cam chịu ».
Này…Biên kịch chuyện này rốt cuộc là ai a ! Hách Liên Dung hoàn toàn không nuốt nổi, đúng là thật thật giả giả
đan xen lẫn lộn, nếu nữ chính không phải là nàng, chỉ sợ chính mình cũng coi là thật. Ánh mắt của mọi người nhất thời chuyển qua người Hách Liên Dung, nàng hít sâu một cái, bình tĩnh hỏi lại : « Thúy Hà, những lời
này là ai dạy ngươi nói ? » Nàng biết chỉ bằng Thúy Hà làm sao có thể
soạn ra mấy lời kịch trôi chảy như vậy.
Thúy Hà bối rối nói nhỏ : « Nô tì,
những lời nô tì nói đều là thật, thiếu phu nhân tha mạng ! » Nói xong
nàng như phát điên quỳ gối dập đầu, mồm gào to : « Đại phu nhân, đại
thiếu phu nhân cứu mạng, xin hãy cho nô tì ra khỏi phủ ! »
Hách Liên Dung bề ngoài bất động thanh
sắc (=không biểu hiện, nói năng gì), trong lòng cũng lạnh đi một nửa, là ai ? Vị Thiếu Quân ? Chính là hắn sao ?
Nhất thời trong phòng chỉ vang lên
tiếng cầu xin của Thúy Hà, lão phu nhân không nói, Nghiêm thị không nói, Ngô thị, Vị Thủy Liên cũng không nói gì.
Hồ thị vội vàng chạy đến bên cạnh lão phu nhân : « Nhị thiếu phu nhân sẽ không làm như vậy, nhất định là Thúy Hà nói bậy ! »
Lời của nàng chưa dứt, Vị Thiếu Quân đã bước vào cửa : « Những lời nàng ta nói cũng không hoàn toàn là nói bậy, hình nhân kia đích thật là Bích Đào tìm thấy trong phòng ngủ của con. »