Thiếu Phu Bất Lương

Chương 79 : Con đường lên núi (1)

Ngày đăng: 22:44 19/04/20


Thời điểm Vị Thiếu Quân tỉnh lại đã quá trưa, cảm giác tốt

hơn, ra chút mồ hôi, cả người thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn sắc trời còn tưởng mình sẽ làm chậm trễ giờ xuất phát, kết quả đi đến phòng lão phu

nhân thì phát hiện đã sớm không còn ai, tìm Hách Liên Dung cũng không

thấy đâu, chạy ra hậu viện của khách điếm cũng không thấy xe ngựa, cái

gì vậy trời ? Định vứt bỏ hắn à ?



Quay lại khách điếm, Vị Thiếu Quân hỏi thăm tiểu nhị hướng đi của mọi người, tiểu nhị nói : « Vị lão phu nhân kia sáng sớm đã lên xe

ngựa đi rồi, vị thiếu phu nhân kia mới đi không lâu, hình như là muốn

mua chút đồ…A, đã trở lại. »



Vị Thiếu Quân nhìn theo hướng chỉ tay của tiểu nhị về phía

cửa khách điếm quả nhiên thấy Hách Liên Dung đã trở lại. vị Thiếu Quân

không hiểu sao lại lại nhẹ nhàng thở ra nhưng mặt vẫn lãnh đạm nói một

câu : « Ta còn tưởng nàng đã chạy đi rồi. »



Hách Liên Dung trên tay cầm rất nhiều thứ, khó hiểu ý của hắn hỏi lại : « Ta chạy đi đâu ? » Nói xong mới đặt mấy thứ trên tay xuống

bàn, quay đầu lại nói : « Vệ công tử, cám ơn ngài, đặt ở đây là được

rồi. »



Vị Thiếu Quân lúc này mới thấy phía sau Hách Liên Dung còn có thêm một người, ước chừng hai mươi hai ba tuổi, quần áo xanh dệt hoa

màu trầm vô cùng tinh tế, tướng mạo tao nhã anh tuấn, khóe môi mỉm cười

vô cùng hòa nhã trên tay cũng cầm mấy đồ vật. Người nọ đặt mấy thứ đó

xuống, vuốt vuốt lại quần áo rồi cười nói : « Phu nhân không cần khách

khí. »



Vị Thiếu Quân nhíu mày đi đến cạnh Hách Liên Dung hỏi : « Ai vậy ? »



« Gặp được khi đi mua đồ, vừa hay vị đó cũng trọ ở đây giúp ta cầm mấy đồ vật. »



Lý do thoái thác của Hách Liên Dung đương nhiên không làm vừa lòng Vị Thiếu Quân, Vệ công tử kia nói : « Phu nhân còn chưa nói một

việc, nếu không nhờ phu nhân giúp ta chặn tên trộm lại chỉ sợ túi bạc

của tại hạ đã không còn. »



Vị Thiếu Quân càng nhăn nhó hơn : « Nàng còn bắt kẻ trộm ? »



Hách Liên Dung bật cười : « Là tên trộm kia hoảng quá không

nhìn đường đụng phải ta, mấy đồ vật trên tay ta bị rơi ra mới khiến hắn

bị cản lại, cuối cùng vẫn là Vệ công tử tự tay bắt lấy tên trộm. »



Vị Thiếu Quân hồ nghi nhìn về phía người nọ : « Ngươi cũng họ Vị ? »



« Vị này chính là… »



Hách Liên Dung khẽ mấp máy : « Là trượng phu của ta. »



Vị Thiếu Quân liếc nhìn Hách Liên Dung một cái, tâm tình tốt

hơn rất nhiều, sắc mặt cũng không thối như lúc vừa rồi. (‘Thối’ ở đây là sầm sì, tức giận)



« Hóa ra là Vị huynh. Hạnh ngộ hạnh ngộ *. » Vệ công chắp tay cười nói : « Tại hạ họ Vệ, cùng Vị huynh đồng âm nhưng không đồng

chữ.* » Hắn nói xong viết một chữ ‘Vệ’ trên bàn. « Vừa mới nghe phu nhân nói phu gia họ Vị, tại hạ cũng kinh ngạc một chút, còn tưởng rằng gặp

được người trong họ. »



(*Hạnh ngộ : hân hạnh được gặp mặt


Hách Liên Dung cười cười : « Vệ công tử… »



Vệ công tử đứng dậy chắp tay : « Ngọc bài này không bị mất đi đều nhờ công lao của tẩu, tẩu không cần phải gọi ta là công tử, tại hạ

là Vệ Vô Hạ. »



« Vệ Vô Hạ ? » Hách Liên Dung cười nói : « Thật là một cái tên hay. »



Vệ Vô Hạ hơi ngượng ngùng : « Là tổ mẫu đặt cho tại hạ, lão

nhân gia luôn muốn mọi chuyện được tốt đẹp, thật ra trong cuộc sống này, ai có thể ‘Vô’ »



Hách Liên Dung cười cười không nói, Vệ Vô Hạ hướng Vị Thiếu Quân nói : « Vẫn chưa thỉnh giáo Vị huynh… »



Vị Thiếu Quân có vẻ không kiên nhẫn nhưng vẫn mở miệng : « Vị Thiếu Quân. »



Vệ Vô Hạ gật gật đầu cười ngồi xuống : « Vị huynh cùng tẩu tử mua lễ phẩm chính là định đi Tuyên Pháp tự ? »



« Đúng vậy, đại khái là mai rời đi. »



« Tại hạ cũng muốn đến Tuyên Pháp tự, ngày mai có thể cùng

kết bạn với hai vị lên đường được không ? Tại hạ xa nhà đã gần một

tháng, đều một mình độc hành, thật có chút buồn chán. » Dứt lời suy nghĩ một chút : « Tất nhiên là tại hạ sẽ tự chuẩn bị xe riêng. »



« Không cần vậy đâu. » Hách Liên Dung nói : « Hai canh giờ đi đường nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, nhiều người cũng

náo nhiệt hơn. »



Vệ Vô Hạ mừng rỡ : « Vậy thì quá tốt rồi, ngày mai tại hạ xin đợi nhị vị, Vị huynh có vẻ mệt mỏi, tại hạ không lải nhải làm phiền

nữa. » Hắn nói xong liền cáo từ, ra tới cửa lại nói : « Trà Dạ Khương

kia cần dùng nước sôi pha, hương vị mới tốt. »



Xem ra chuyện hắn đưa trà kia là đã định xong, Hách Liên Dung không muốn từ chối thêm bèn đồng ý rồi tiễn hắn ra ngoài.



Sau khi Vệ Vô Hạ rời đi khuôn mặt Vị Thiếu Quân liền xụ ra : « Vì sao ngày mai lại cho hắn đi cùng ? »



« Vậy ta nên từ chối thế nào đây ? Không phải chỉ là một đoạn đường thôi sao ? Ngươi sao phải mất hứng như vậy ? »



« Nhìn hắn không vừa mắt. » Vị Thiếu Quân cố ý nói to ý đồ nhằm cho bên cách vách nghe thấy.



Hách Liên Dung không để ý tới hắn mở ống trà ra ngửi ngửi : « Thật thơm, ngươi muốn uống không ? »



« Ta sợ có độc. »



Hách Liên Dung bày ra vẻ xem thường : « Sao ngươi lại thấy

hắn không vừa mắt ? Ta thấy hắn cũng không đến nỗi nào, cùng lắm chỉ là

tri ân báo đáp. »



« Cái gì mà không tồi ! » Vị Thiếu Quân nhảy dựng lên ngồi

vào chỗ bên cạnh Hách Liên Dung : « Hắn là dân buôn trà, trời nam biển

bắc nào mà chả từng đi qua, tiếp xúc với biết bao loại người làm sao có

thể có cái vẻ ngơ ngơ ngác ngác như vậy được ? Hoặc là hắn là một kẻ

ngốc hoặc hắn coi người khác là kẻ ngốc ! »