Thiếu Phu Bất Lương

Chương 80 : Con đường lên núi (2)

Ngày đăng: 22:44 19/04/20


Hách Liên Dung chớp mắt mấy cái, cảm thấy lời nói của Vị Thiếu Quân cũng có chút hợp lý thế nhưng nghĩ lại một lúc : « Chúng ta với

hắn mới chỉ gặp mặt lần đầu, hắn sao có thể dễ dàng biểu lộ tính cách

thật sự ra, chúng ta cũng không hiểu biết nhiều về hắn, chỉ là bèo nước

gặp nhau, nói vài câu xã giao cũng có sao. »



Hách Liên Dung vừa nói xong, Vị Thiếu Quân cao hứng vô cùng,

nhắc đi nhắc lại bốn chữ ‘bèo nước gặp nhau’, gật gù : « Đúng rồi, đúng

rồi, bèo nước gặp nhau mà thôi, không cần xã giao nhiều. »



Hách Liên Dung liếc hắn một cái, đột nhiên nở nụ cười, Vị

Thiếu Quân sao khi vặn hỏi xong cũng không nói thêm lời nào. Nàng cảm

thấy Vị Thiếu Quân cũng chính là một kẻ không thành thật thế mà còn đi

chê bai người khác.



Vị Thiếu Quân không nói cho ra nhẽ được cái gì nên cũng không tiếp tục vặn hỏi, chỉ là có chút buồn bực : « Ôi chao, tên của ta nghe

không hay sao ? »



« Tên ? » Hách Liên Dung thoáng nhớ lại vừa rồi mình khen tên của Vệ Vô Hạ rất hay, lại nhìn thấy dáng vẻ thật sự chờ mong của Vị

Thiếu Quân không khỏi có chút kinh ngạc. Cái tên u hồn này bình thường

bộ dạng nhơn nhơn vênh váo, sau khi bị bệnh lại như bị mất trí nhớ,

thoạt nhìn cũng không đến nỗi đáng ghét.



Hách Liên Dung mải mê cảm thán, Vị Thiếu Quân không nhịn được mà thúc giục nàng, Hách Liên Dung nhếch miệng, giả vờ suy nghĩ : « Tên

của ngươi là thiếu một chút. Quân có nghĩa là ánh mặt trời, thiếu quân

chính là thiếu ánh nắng, cũng chính là ý trời âm u đầy mây, Vị Thiếu

Quân cũng có thể gọi thành Vị Âm Thiên. » (=’’’=)



Hách Liên Dung cố ý nói chữ ‘thiếu’ thanh bốn thành thanh ba, xuyên tạc ý nghĩa tên gọi. (Thiếu thanh bốn là thiếu xót, thiếu thanh

ba ‘Shǎo’ là trong thiếu gia, trong tiếng trung viết giống nhau đều là 少 nhưng thanh điệu khác nhau nên nghĩa khác nhau)



« Hả ? » Vị Thiếu Quân hóa đá khi nghe tên hắn lại có thể giải thích thành như vậy.



Hách Liên Dung cố nén cười đến mức khóe môi run rẩy, đứng dậy nói : « Ta đi ăn đây, lúc sau mang lên cho ngươi. »



Vị Thiếu Quân lại muốn đi cùng Hách Liên Dung, thứ nhất để

chứng tỏ mình đã hoàn toàn khỏe mạnh, thứ hai là miễn cho Hách Liên Dung lại gặp phải mấy người kỳ kỳ quái quái nào đó, thế nhưng mọi việc vẫn

ổn, một bữa cơm vô cùng yên tĩnh, tên tiểu tử Vệ Vô Hạ kia cũng không

xuất hiện thêm lần nữa.



Thế nhưng tới buổi tối, cái bao tử uống đầy một bụng thuốc

lạnh của Vị Thiếu Quân có chút phiền toái, ôm bụng nằm trên giường. Tuy

rằng hắn nhất quyết nói không có việc gì nhưng sắc mặt tái nhợt, hơn nữa hai ngày lặn lội xa xôi nên đường cằm càng trở nên thanh tú, Hách Liên Dung lắc đầu, cái bộ dạng này mà để các em hủ nữ nhìn thấy nhất định sẽ thét chói tai ghép đôi hắn với một anh công.



Bởi vì Vị Thiếu Quân nhất định không chịu uống trà Dạ Khương

kia nên Hách Liên Dung đành cho hắn uống chút nước ấm, sau đó lại đi sắc ít thuốc. Sắc thuốc đúng là một việc vô cùng phiền toái, đã sắc là phải sắc một canh giờ, đến khi về phòng đã thấy Vị Thiếu Quân đang nằm ngả

ra sàn nghỉ ngơi.



«Ngươi làm gì vậy ? » Hách Liên Dung kinh ngạc hỏi.



Vị Thiếu Quân đứng dậy đón lất bát thuốc trong tay Hách Liên

Dung, thổi nhẹ cho nguội một chút rồi nhíu chặt mày uống một hơi cạn


« Ta ư… » Nhắc tới làm nghề gì sắc mặt Vị Thiếu Quân hơi sầm

xuống, hai tay nắm chặt chậm rãi nói : « Ăn, uống, chơi, đùa… » Nói đến

từ cuối thì quay ra liếc Hách Liên Dung đang nhíu mày nhìn hắn đến xuất

thần, tâm tình không hiểu sao lại trở nên phiền muộn, xuy một tiếng :

« Nằm ăn chờ chết. »



Thái độ của Vị Thiếu Quân khiến Hách Liên Dung có hơi xấu hổ, Vệ Vô Hạ lại tỏ vẻ vô cùng hâm mộ : « Vị huynh đúng thật có phúc, đây

đúng là mục tiêu đệ hằng theo đuổi. »



Vệ Vô Hạ nói chuyện vẫn luôn cười ôn hòa không thể biết đâu

là thật đâu là giả, Vị Thiếu Quân hừ một tiếng : « Đơn giản thôi, bán tổ nghiệp, miệng ăn núi lở, ta chính là làm như thế đó. »



Vệ Vô Hạ trầm tư không nói gì đến nửa ngày rồi than nhẹ :

« Không dối gạt nhị vị, tại hạ thuở nhỏ gia cảnh bần hàn, phụ thân không để lại sản nghiệp gì, ta tới trà trang học nghề, hai ba năm nay gia

cảnh mới dư dả chút ít. »



Vị Thiếu Quân quan sát hắn, một lúc lâu cũng không nói

chuyện, Hách Liên Dung không khỏi cảm thán : « Công tử dựng nghiệp từ

hai bàn tay trắng thật khiến người ta phải khâm phục. »



Vệ Vô Hạ định đứng lên nhưng ở trong xe không tiện chỉ đành

ngồi lại chỗ : « Hai chữ công tử tẩu đừng gọi nữa, kêu Vô Hạ là được rồi nếu không tại hạ phải gọi ân công mới phải phép. »



Hách Liên Dung bật cười cũng không gọi như cũ : « Vô…Ưm… »



Mới nói một chữ đã bị Vị Thiếu Quân bịt miệng, Vị Thiếu Quân đằng đằng sát khí nhìn Vệ Vô Hạ, quát lớn : « Dừng xe ! »



Xa phu bên ngoài xe nghe thấy tiếng quát to vội càng dừng xe

ngựa, Vị Thiếu Quân lấy hành lý tùy thân của Hách Liên Dung nhét vào

trong người nàng, túm nàng nhảy xuống xe ngựa, Vệ Vô Hạ không hiểu, kinh ngạc đi ra hỏi : « Vị huynh, làm sao vậy ? »



« Say xe ! » Vị Thiếu Quân lôi kéo Hách Liên Dung đi về phía rừng cây, Hách Liên Dung nhìn sắc mặt hắn : « Ngươi muốn nôn à ? »



« Ngồi xuống đây rồi mới biết nôn hay không nôn ! » Vị Thiếu

Quân cũng không buồn nhỏ giọng : « Để cho hắn đi trước, chúng ta nghỉ

ngơi một chút. »



« Mấy đồ của chúng ta… »



« Bỏ đi ! »Nói xong lại tiếp tục kéo nàng đi.



Hách Liên Dung thoát khỏi sự lôi kìm kẹp của hắn, quay đầu đi về phía xe ngựa, sắc mặt Vị Thiếu Quân nhất thời trở nên khó coi đến

cực điểm, bực bội quay đầu tiếp tục đi, không giải thích gì cứ đi thẳng

vào trong rừng, mãi mới nghe Hách Liên Dung ở cách đó không xa lớn tiếng gọi tên hắn. Quay đầu lại thấy Hách Liên Dung giận dữ mắng : « Nguơi

điên à ? Đi nhanh như vậy bây giờ làm sao quay lại ? »



Vị Thiếu Quân hổn hển thở nhìn nàng, trên khuôn mặt đang hầm

hầm nghiêm trọng nhếch lên một nụ cười nhẹ : « Ta còn tưởng nàng cùng

hắn đi rồi cơ. »