Thiếu Phu Bất Lương
Chương 85 : Tuyên Pháp tự (2)
Ngày đăng: 22:44 19/04/20
Hách Liên Dung chưa kịp suy nghĩ, Vệ Vô Hạ lại nói tiếp: “Lão phu
nhân không cần phải thấy áy náy, sự việc cũng đã trôi qua gần hai mươi
năm rồi, gia phụ cũng đã sớm quy tiên, việc này khiến mọi người cảm thấy đau thương nhưng cũng chỉ là chút kí ức mà thôi.”
Tuy hắn nói rất tự nhiên nhưng trong mắt không khỏi hiện lên sự chua
xót đau buồn , lão phu nhân không kìm được nghẹn ngào, Vị Thiếu Quân lại tỏ vẻ bất mãn lườm Vệ Vô Hạ một cái: “Biết khiến người ta áy náy thì
đừng có tùy tiện nói ra, chưa thấy ai như ngươi cứ thích nói những
chuyện dọa người như vậy! Hù dọa lão nhân gia thì làm sao bây giờ? Người buồn phiền là bà nội ta chứ không phải bà nội ngươi!”
Mặt Vệ Vô Hạ hiện lên chút ngại ngùng: “Vị huynh dạy rất đúng!”
Hách Liên Dung nhăn mày, Vị Thiếu Quân đâu cần không khách khí như
vậy, thế nhưng dù sao vẫn có người ngoài ở đây nên cuối cùng vẫn giữ thể diện cho hắn, liền chuyển sang chuyện buôn bán trà của Vệ Vô Hạ, vốn
nàng cũng không hiểu nhưng chỉ để chuyển chủ đề sang hướng khác.
Vệ Vô Hạ thoáng nhìn Hách Liên Dung đầy cảm kích, cười nói: “Lúc
trước tại hạ không biết Vị huynh cũng là chuyên gia phẩm trà nên múa rìu qua mắt thợ, thực sự thấy hổ thẹn.”
“Cũng không cần quá hổ thẹn, chỉ cần hổ thẹn bình thường thôi là được rồi.” Vị Thiếu Quân không cho ra phản ứng gì qua lớn mà đứng lên, khi
Vệ Vô Hạ định mở miệng nói tiếp liền nói với Hách Liên Dung: “Liên Dung, cùng ta ra ngoài một chút.”
Đúng là bất lịch sự, vấn đề Hách Liên Dung vừa hỏi không đợi người ta trả lời đã rời đi, thế nhưng nàng vẫn cười cáo lỗi với Vệ Vô Hạ rồi
đứng lên: “Bà nội, chúng cháu đi một lúc rồi về.”
Lão phu nhân gật đầu: “Nếu Thiếu Quân mệt thì hai cháu về phòng trước đi, ta sẽ bảo Bích Vinh mang cơm nước đến, ngày mai tới bái kiến Trí
Năng đại sư cũng chưa muộn.”
Hách Liên Dung vâng dạ rồi cúi chào Vệ Vô Hạ một cái, theo Vị Thiếu Quân ra cửa phòng.
Lúc này sắc trời đã tối muộn, không nhìn rõ người đứng đằng xa nữa,
hai người không trở về phòng ngủ mà lại tới một mái đình ngồi xuống,
Hách Liên Dung cũng không hỏi vì sao Vị Thiếu Quân lại muốn rời đi.
Vị Thiếu Quân nghiêng mặt nhìn Hách Liên Dung một lúc rồi bật cười,
ngồi bên cạnh tỉ mỉ quan sát nàng, Hách Liên Dung chau mày: “Sao thế?”
“Quả nhiên là không giống nhau.” Tâm tình Vị Thiếu Quân vô cùng thoải mái: “Lúc là ân nhân cứu mạng, thái độ ngay lập tức tốt lên không ít.”
Hách Liên Dung cười cười: “Nếu như ngày hôm nay không xảy ra việc này, ta cũng sẽ vẫn vậy.”
Trong lòng Vị Thiếu Quân lập tức có hơi lo buồn lắc đầu: “Tuyệt đối không như vậy.”
này cửa hàng đồ cổ lớn nhất cũng chính là cửa hàng đồ giả lớn nhất,
không phải là bán đồ giả mà trình độ nghiên cứu vô cùng thâm sâu, làm đồ giả mà chất lượng vô cùng tinh xảo, bởi vậy học cách làm đồ giả là một
trong những bài học đầu tiên khi theo nghiệp đồ cổ. Đương nhiên làm vậy
cũng có lúc phát sinh chuyện không hay, buôn bán kiểu như vậy đương
nhiên cũng phải có chút bản lĩnh, nếu không bị người ta bắt thóp thì chỉ có nước lĩnh đủ.”
Mấy câu ngắn ngủi nhưng Vị Thiếu Quân nói với vẻ vô cùng hứng thú,
Hách Liên Dung lại càng thêm trầm tư, trong lòng Vị Thiếu Quân, việc
muốn làm nhất, việc mà chỉ muốn làm nó thôi…có lẽ nàng vẫn là không nên
hỏi.
“Chúng ta trở về ăn cơm thôi, vật lộn cả một ngày huynh không thấy đói sao?”
“Đói.” Vị Thiếu Quân cũng đứng lên theo: “Thế nhưng không muốn quay về, Liên Dong, chúng ta về phòng ăn đi, ăn xong rồi ngủ.”
“Vậy chỗ Trí Năng đại sư…”
“Chúng ta còn ở đây một thời gian nữa mà, ngày khác đến thỉnh giáo cũng được…”
“Y thuật sao có thể ngày một ngày hai là học được?” Hách Liên Dung
không nói gì chỉ thở dài một tiếng: “Huynh đã đi gặp đại phu chưa? Để
đại sư bắt mạch cho huynh vậy.’
Vị Thiếu Quân kinh ngạc một lúc mới biết nàng chính là đang lo lắng
cho sức khỏe của mình, vì vậy mới lấy cớ đi gặp Trí Năng đại sư, tâm
tình vui sướng không ít, khoa tay múa chân vặn lưng: “Xem này, không sao đâu.”
“Biết đâu bị nội thương thì sao?” Hách Liên Dung vẫn không quên lúc
hắn bị ho ra máu, nhưng Vị Thiếu Quân vẫn kiên quyết nhất định không
chịu đi.
Hách Liên Dung ngẫm nghĩ một lúc: “Như vậy đi, bây giờ chúng ta đi luôn thì sẽ không chạm mặt Vệ Vô Hạ.”
Vị Thiếu Quân cũng không chịu từ bỏ ý đồ, xoa xoa bụng: “Bây giờ ta
lại không thấy đói nữa, nhìn dáng vẻ nàng quan tâm ta như vậy, trong
lòng ta vô cùng…”
“Ai bảo huynh là ân nhân cứu mạng của ta.” Hách Liên Dung vừa nói vừa đi ra ngoài.
Vị Thiếu Quân sờ sờ cằm, vừa cười vừa lắc đầu, chau mày lại như không thể đắc ý được nữa: “Ân nhân cứu mạng…hừ!”