Thiếu Phu Bất Lương

Chương 86 : Cô bé bán diêm (1)

Ngày đăng: 22:44 19/04/20


Tuyên Pháp Tự lấy Đại Hùng bảo điện làm trung tâm, phía sau đại điện

có 2 viện nhỏ, phía đông là nơi các tăng nhân trong chùa ở, phía tây là

khu ngủ lại cho khách đến dâng hương.



Vị Thiếu Quân cùng Hách Liên Dung, hai người đi đến trước cửa Đông

Viện, cùng vị tiểu tăng gác cửa nói rõ ý định đến, nói Vị Thiếu Quân bị

thương nặng cần cứu chữa khẩn cấp, vị tiểu tăng kia nhìn sắc mặt của Vị

Thiếu Quân, mặc dù không thấy hắn có gì khác thường, nhưng cũng không

dám chậm trễ, vội đưa người vào trong Đông Viện, tự mình vào trong phòng phương trượng thông báo.



Không lâu sau, vị tiểu tăng kia trở về, “ Phương trượng mời vị nam thí chủ này tiến vào. ”



Vị Thiếu Quân hơi nhướn mi lên, “Chỉ để mình ta vào?”



Tiểu tăng cung kính khom người, “ Phương trượng đang châm cứu cho một vị nam thí chủ, vị nữ thí chủ này sợ rằng không tiện tiến vào. “



Vị Thiếu Quân đang muốn hỏi nữa, Hách Liên Dung lại đẩy hắn một chút, “Ta ở bên ngoài chờ huynh, huynh đem sự tình kể lại cho đại sư nghe,

còn có chuyện nôn máu …”



Vị Thiếu Quân cũng không cố chấp nữa, khoát tay “ Được rồi, đã biết. “



Vị Thiếu Quân đi theo vị tiểu tăng kia vào thiện phòng của phương

trượng, Hách Liên Dung liền ngồi xuống phiến đá trong viện, không lâu

sau lại có một vị tiểu tăng dẫn một người khác vào trong viện, còn không đợi Hách Liên Dung thấy rõ người tới, người nọ đã đi về phía nàng, “Tẩu tử, hai người quả nhiên ở đây.”



Nghe được tiếng của Vệ Vô Hạ, Hách Liên Dung đứng lên, “ Như thế nào, không theo bà nội dùng cơm sao?”



Vệ Vô Hạ cười nói: “ Ta đi ra ngoài để tìm tẩu cùng Vị huynh, chỉ là ở bên kia không tìm được, trong phòng cũng không có, cho nên đoán rằng có thể hay không vì đợi không kịp mà chạy tới nơi này học cách chữa trị

phong thấp. Quả nhiên như vậy a, Vị huynh cùng tẩu tử thật sự là người

con có hiếu.”



Hách Liên Dung liền cười cười, tất nhiên không thể nói là chính vì

trốn tránh ngươi mới đến đây trước tiên, “ Chúng ta tới gặp đại sự cũng

không chỉ vì học tập phương pháp trị liệu phong thấp, thân thể Vị Thiếu

Quân không khỏe nên muốn mời đại sư xem, đây là một phần nguyên nhân

chúng ta vội vã đến đây, cùng lắm là để tránh lão nhân gia lo lắng,
nhiều, đem điều này nhẹ nhàng nói qua, “….. Nàng biết diêm cháy hết, bà

nội sẽ biến mất, vì thế vội vàng châm lên một đống diêm lớn, muốn đem bà nội giữ lại. Diêm cháy phát ra ánh sáng thật lớn, bà nội chưa từng

giống như bây giờ to lớn, xinh đẹp như vậy. Bà nội kéo lấy tiểu cô

nương, ôm vào trong ngực. Hai người ở giữa ánh sáng rạng rỡ cùng vui vẻ

bay đi, càng bay càng cao, bay đến nơi không có rét lạnh, không có đói

khát, cũng không có thống khổ. Sáng sớm ngày hôm sau, tiểu cô nương này

ngồi ở trong góc tường, hai má đỏ bừng, mang theo nụ cười. Nàng đã

chết.” Hách Liên Dung đã nghe qua câu chuyện này rất nhiều lần, lại mỗi

khi nghe được câu chuyện này lần nữa mà cảm thấy đồng cảm, bởi vì quá

mức bi thảm, cũng quá mức chân thật.



Vệ Vô Hạ nghe chuyện xưa, thật lâu không nói, một lúc sau đôi môi động đậy, “Ý tẩu nói là cha ta đang nằm mơ sao…”



Hắc Liên Dung lắc đầu, thấp giọng đem chuyện xưa kể nốt, “Ngày hôm

sau, mọi người phát hiện ra nàng, đồng tình thương hại, lại không ai

biết nàng từng nhìn thấy nhiều thứ xinh đẹp cỡ nào, nàng đã hạnh phúc cỡ nào, đi theo bà nội của nàng, cùng hướng tới những năm tháng hạnh phúc. Vô Hạ, cha ngươi không có giấc mộng nào sao?”



Vệ Vô Hạ không chút do dự gật đầu, lại buồn bã, “Chính là không có đạt được”



Hách Liên Dung nói: “Ta cảm thấy phụ thân ngươi cười, là bởi vì hắn ở phút cuối đời, nhìn thấy giấc mộng của mình thành sự thật.”



“Giấc mộng trở thành sự thật?” Vệ Vô Hạ ngửa mặt lên trời than nhẹ,

“Giấc mộng trở thành sự thật … ha hả …” Hắn cười, sắc mặt lại càng tỏ ra kiên định, “Giấc mộng của cha ta có thể thành sự thật, cũng chỉ có thể

là ta thay cha hoàn thành.”



Như vậy xem như giúp hắn sao? Nếu đúng như vậy, Hách Liên Dung cũng có thể thở phào.



“Cám ơn tẩu.” Vệ Vô Hạ cười cười, không đợi hắn nói nốt câu cuối,

phía sau hai người liền vang lên một thanh âm trong trẻo hàm chứa sự

khinh thường.



“Ngươi về sau tránh xa chúng ra một chút là đã cảm ơn lắm rồi.” Vị

Thiếu Quân bình tĩnh chen vào giữa hai người, kéo tay áo Hách Liêu Dung

“Không phải đã nói với nàng sao? Ít nói chuyện với người lạ thôi! “