Thiếu Phu Bất Lương

Chương 87 : Cô bé bán diêm (2)

Ngày đăng: 22:44 19/04/20


Hách Liên Dung hiểu tâm trạng Vị Thiếu Quân, tuy rằng cảm

thấy hắn đối với Vệ Vô Hạ vô lễ, nhưng vẫn không muốn tranh luận cùng

hắn, chính là hỏi: “Thân thể của ngươi…”



“Thân thể Vị thí chủ không sao.”



Một thanh âm già nua mà đạo mạo truyền tới, lúc này Hách Liên Dung mới nhìn thấy đồng thời xuất hiện cùng Vị Thiếu Quân còn có một

lão hòa thượng, nhìn không đoán được tuổi, ước chừng trên dưới năm mươi

tuổi, thân hình gầy gò, một đôi mắt trong veo như biển rộng mang theo

bao dung cùng bình thản, không cần hỏi, đây tất nhiên là trụ trì Tuyên

Pháp Tự – Trí Năng Đại Sư.



Hách Liên Dung vội vàng bước qua cúi chào, vừa cẩn thận hỏi

tình trạng sức khỏe của Vị Thiếu Quân, biết được thực sự không có gì

đáng ngại, mới thực sự yên lòng.



Trí Năng hai tay chắp lại trước ngực, khẽ nói một câu Phật

dạy, “Câu cửa miệng của Phật gia, biển khổ vô biên quay đầu là bờ, cuộc

sống rất khổ không bằng sớm ngày giải thoát. Nữ thí chủ hôm nay nói lời

này cũng chính là vào lúc hấp hối hết sức mà gặp được người có thể hy

vọng, quả nhiên là giải thích độc đáo.”



Hách Liên Dung có chút ngây ngốc, đêm nay có hai người trước

sau nói nàng không giống người thường, nàng không hề thấy vui, chỉ cảm

thấy ngạc nhiên. Nàng đến từ tương lai, kiến thức so với những người

trước mắt cũng hơn không biết bao nhiêu năm, đối với một việc nào đó có

lí giải đặc biệt một chút cũng rất hiển nhiên. Nếu đổi lại là một người

hiện đại nào đó, nói ra những đạo lý này cũng là điều dễ dàng, đây là

công lao của tiến bộ nhân loại, không phải năng lực của cá nhân nàng.



Tuy nhiên, việc này không thích hợp để giải thích, cũng giải

thích không nổi, Hách Liên Dung chỉ có thể mỉm cười đáp lại, Vệ Vô Hạ

cùng với Trí Năng đại sư có đánh gía rất giống nhau, sau khi được Hách

Liên Dung giải thích cũng sẽ không lại cùng Trí Năng đại sư nói lại việc này, chính là nói: “Tẩu tử đứng từ cách nhìn của nữ tử, chắc chắn có

kiến giải.” Vị Thiếu Quân lại không kiên nhẫn, “Ngươi chúc tết khỉ sao?

Cho ngươi cái cột người liền trèo lên, sẽ lấy chút chuyện lạ dọa người

ta, ngươi làm như khắp thiên hạ này chỉ có mình ngươi bi thảm mình ngươi đáng thương?”



Nói xong, hắn cũng không để cho Hách Liên Dung nói chuyện,

lôi kéo nàng đi thẳng một đoạn thật xa, quay đầu hô lớn lên: “Ngươi nên

cùng đại sư tâm sự nhiều một chút, tốt nhất thấu hiểu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền mà cạo đầu xuất gia, kia mới là có kiến giải!”



Hai người ra khỏi Đông viện, Vị Thiếu Quân vẫn mang bộ dáng

tức giận chưa tan, Hách Liên Dung liếc hắn một cái, thản nhiên nói:

“Ngươi cũng không cần phải như vậy.”



“Cái gì không cần, hắn không vô duyên vô cớ cả ngày dính lấy
khách qua đường ngắn ngủi trong cuộc đời nhau, ngay cả tính là bằng hữu

cũng không phải, cho nên không tất yếu phải miệt mài tìm hiểu.



Vệ Vô Hạ sẽ không cùng Vị Thiếu Quân nói lời từ biệt, chỉ gật đầu chào hỏi một chút, bèn xoay người mà đi.



Vị Thiếu Quân quệt miệng đi đến bên cạnh Hách Liên dung, ánh

mắt lại nhìn về phía Vệ Vô Hạ biến mất. “Nàng nói hắn có phải bị tổn

thương thành quen? Trước kia còn có thể đối đáp vài câu, hiện tại một

chữ cũng không có.”



Hách Liên Dung xoay người vào trong phòng, cười như không

cười nói: “Nói không chừng người ta không đối đáp lại, mà là người ta

không thèm để ý tới ngươi đâu?”



Vị Thiếu Quân hơi nhướn mi, “Có ý gì?”



Hách Liên Dung xoay người đem túi trà kia ném vào đống hành

lý của mình, “Ý là ngươi đối với hắn có chút quá đáng, cho nên hắn ngay

cả xuống núi cũng không muốn chào ngươi một tiếng.”



“Ta như thế nào lại không biết ta quá đáng? Rõ ràng là hắn

đáng ghét.” Vị Thiếu Quân nhìn hành động của Hách Liên Dung mà có chút

buồn bực, đương nhiên nói: “Liên Dong, đem cái kia vứt bỏ.”



Hách Liên Dung nhìn nhìn túi trà ngon vừa ném tới kia, nhíu

mi, “Ngươi chán ghét hắn, nhưng trà vô tội, loại trà này ở Vân Hạ rất

khó mua được.”



“Nàng vwat nó đi, ta mua cho nàng.”



Hách Liên Dung lại càng nhíu mày, nhìn Vị Thiếu Quân, chậm

rãi hắng giọng, “Được rồi, hắn cũng đi rồi, về sau không bao giờ…. xuất

hiện trước mắt ngươi, túi trà này coi như ta ở dưới chân núi mua còn

không được sao? Chúng ta đi ra ngoài mua sắm, đừng nghĩ việc này nữa.”



Hách Liên Dung có lệ để cho Vị Thiếu Quân chút mặt mũi, hắn

cứng ngắc ngồi xuống cạnh bàn, không khỏi nói lời không dễ nghe, “Không

đi, mệt chết ta! Nàng cho rằng cứu nàng dễ như nói vậy sao?”



Hách Liên Dung bỗng cứng người, nhất thời không nói gì, quay

đầu nhìn Vị Thiếu Quân một lúc lâu. Vị Thiếu Quân hòa hoãn sắc mặt, chờ

Hách Liên Dung giống như quá khứ cười cười nói, “Được, ngươi là ân nhân

cứu mạng.”, không nghĩ tới Hách Liên Dung mân môi từ từ nói: “Lúc trước

nếu không phải ngươi tức giận nhảy xuống xe ngựa, chúng ta sẽ không phải đi bộ; nếu không phải ngươi kiên trì bảo đi đường nhỏ, chúng ta sẽ

không đi tới cái cầu treo kia, cũng sẽ không rơi vào trong vũng bùn! Ta

là một nữ nhân, bị ngươi liên lụa suýt chết, ngươi không nên cứu ta sao? Vị Thiếu Quân, ngươi là nam nhân, ngươi cứu ta là đương nhiên!”