Thiếu Phu Bất Lương
Chương 89 : Cô bé bán diêm (4)
Ngày đăng: 22:44 19/04/20
Hách Liên Dung không biết vì sao hắn đột nhiên nói như vậy, tò mò
giương mắt nhìn lên. Vị Thiếu Quân vừa lúc thu hồi tầm mắt, ánh mắt hai
người gặp nhau giữa không trung, sau khi ngắn ngủi giao nhau, lại không
hẹn mà gặp đồng thời nhìn sang chố khác, không muốn nhìn lại.
“Không cần…. Không cần nói gì.” Vị Thiếu Quân cũng không biết nghĩ
tới chuyện gì, trong mắt hiện lên vài phần hưng phấn, cùng Hách Liên
Dung nói ‘Nàng về trước đi”, sau đó liền chạy như bay trở về Đông Viện,
không rõ tung tích.
Hách Liên Dung nghi hoặc hồi lâu, cuối cùng cũng không có đi theo. Đi theo hắn làm cái gì, Vị Thiếu Quân là người trưởng thành, hắn không cần bảo mẫu, có lẽ chờ một ngày nào đó hắn hoàn toàn thoát khỏi sự ỷ lại
với vị “bảo mẫu” bên cạnh, hắn mới có thể dùng loại tâm tính bình thường cùng mọi người kết giao, sẽ không lại xằng bậy như thế.
Trở lại phòng, Hách Liên Dung đang muốn múc nước rửa mặt chải đầu một chút, ánh mắt lại bị bộ bàn trà đồng hấp dẫn. Trên bàn trà đặt một ấm
trà cùng hai chén trà, đều đựng đầy trà, tuy rằng đã sớm lạnh lẽo, nhưng từ mùi hương vẫn có thể biết được đây là hương vị của trà Mông Sơn.
Hách Liên Dung không khỏi lắc đầu bật cười, xem ra chính mình đúng là đã khiến hắn thất vọng rồi. Ai biết hắn buổi sáng nói tới vô lại cường
ngạnh như thế, mới vừa xoay người lại đã pha trà chờ nàng trở lại?
Nâng chén trà lên nhấp một ngụm, chất lỏng lạnh lẽo cùng chua chát
tới không chịu nổi, Hách Liên Dung hơi nhíu mày, đang lo lắng đem nước
trà đổ vào trong hồ, ngoài cửa lại truyền tới thanh âm của lão phu nhân, “A Dung, cháu đã trở lại sao?”
Hách Liên Dung vội vàng bước qua mở cửa, lại chỉ thấy mình lão phu nhân, ngay cả Bích Vinh cũng không thấy.
Hách Liên Dung tiến lên đỡ lấy lão phu nhân, đem nàng mời vào trong
phòng, lại đóng lại cửa phòng cẩn thận, “Bà nội tìm cháu có việc sao?”
Lão phu nhân cười cười, ánh mắt chậm rãi xem xét trong phòng, “Thiếu Quân đi đâu rồi?”
Hách Liên Dung cũng không biết, vì thế không trả lời. Lão phu nhân
cũng không để ý, ánh mắt bị hấp dẫn bởi một thứ đặt ở đầu giường, đó là
cái chăn mà mỗi ngày Vị Thiếu Quân trải xuống đất nằm, buổi sáng thì
cuộn lại đặt ở đầu giường.
Nhìn ánh mắt dường như nhìn thấu tất cả của lão phu nhân, Hách Liên Dung không khỏi có chút lắp bắp, “Bà nội….”
Lão phu nhân khoát tay, cười cười. “Những chuyện đó đều là chuyện của các cháu, ta sẽ không hỏi đến.”
Hách Liên Dung cảm thấy kinh ngạc. Lão phu nhân hít vào một hơi thật
Hách Liên Dung càng nghe mặt càng nhăn nhúm lại, “Hắn sao lại nghĩ
tiên sinh còn ở trong đám cháy? Tiên sinh không phải bị hắn viện cớ bảo
ra ngoài rồi sao?”
Lão phu nhân hơi kinh ngạc, lắc đầu cười nói: “Phàm là người nào nghe tới đó, đều hỏi Thiếu Quân vì sao chưa nói sự thật ra, ngược lại nói là Thiếu Dương cứu chúng ta ra, chỉ có cháu hỏi khác.”
Hách Liên Dung hơi lúng túng, “Kỳ thật cháu cũng muốn hỏi… hắn vì sao lại nói dối?”
Nếu hắn nói mọi chuyện thật sự ra, cho dù lửa là do hắn đốt, hắn cũng đã có công cứu lão phu nhân cùng Nghiêm thị, ưu khuyết điểm cùng có, có lẽ sẽ không nghiêm trọng tới mức mất đi tư cách thừa kế.
Lão phu nhân hít một hơi, “Thiếu Quân nói nó đã làm sai chuyện này,
hơn nữa lại là lỗi lầm to lớn, nói ra mọi chuyện hắn cùng lắm cũng chỉ
là ưu khuyết bổ khuyết, mà đem chuyện tốt chuyển tới trên người Thiếu
Dương, Thiếu Dương sẽ lập được đại công. Huynh đệ chúng nó trong lúc đó
dù sao cũng phải có một người làm trưởng tử mới được. Kỳ thật bà không
phải không thích Thiếu Dương, chính là cứ nhìn tới nó lại nhớ tới đứa
nhỏ năm xưa cam chịu ủy khuất, dần dần, đối với nó lại càng trái mắt. Mà Thiếu Quân cũng xin bà không đem mọi chuyện nói ra, càng khiến cho lòng bà cảm thấy thương tiếc.”
Hách Liên Dung không khỏi buồn bã, thì ra không phải Vị Thiếu Quân
mất đi cơ hội, mà là hắn chủ động buông tay cơ hội đó, nhưng vì cái gì?
Là nguyên nhân gì khiến cho hắn lại ra quyết định như vậy vào lúc đó?
Cho dù là ưu cùng khuyết bổ trừ, hắn cũng không nhất định mất đi cơ hội
trở thành trưởng tử, là vì sao không chắc chắn? Người tưới dầu vào lửa
là ai? Hắn lại vì sao cảm thấy tiên sinh còn ở trog thư phòng? Còn có….
Nếu quả thực là do hắn chủ động buông bỏ cơ hội, lại như thế nào không
chủ động cầu tiến? Mất đi cơ hội mà sa đọa là lý do không hề tồn tại a!
Nhưng mà lão phu nhân đối với đủ loại nghi vấn của Hách Liên Dung
không có cách nào trả lời, “Thiếu Quân mỗi lần nói ra đáp án đều không
giống nhau, thời gian lâu dần, bà cũng không hỏi tới nữa. Đây cũng là
nguyên nhân bà đến nói với cháu những chuyện này, gần đây cháu cùng
Thiếu Quân phu thê hòa hợp, nếu cháu hỏi, có lẽ Thiếu Quân sẽ nguyện ý
nói với cháu những chuyện thực sự đã xảy ra năm đó.”
Hách Liên Dung nhíu mày, nàng cùng Vị Thiếu Quân trước mắt nói cũng
tính là ‘hòa thuận” nhưng cùng với “phu thê hòa hợp” lại không cùng một
khái niệm a.