Thiếu Phu Bất Lương

Chương 90 : Cô bé bán diêm (5)

Ngày đăng: 22:45 19/04/20


Dĩ nhiên, lão phu nhân hiển nhiên không thèm để ý tới chuyện đó, “Bà

vẫn là muốn nói câu kia, mặc kệ quan hệ ở chung hiện tại của các cháu

như thế nào, các cháu dù sao cũng là vợ chồng, sinh mệnh của hai cháu là ở cùng một chỗ, cho nên bất luận là vì Vị gia cũng được, vì Thiếu Quân

cũng được, vì chính cháu cũng được, hy vọng cháu có thể khuyên nhủ Thiếu Quâ, những chuyện trước kia không cần nghĩ tới, tương lai sau này mới

là quan trọng nhất. Cháu cũng yên tâm, tương lai bà tất sẽ không bạc đãi cháu.”



Kỳ thật mục đích của lão phu nhân rất đơn giản, nàng muốn cho Hách

Liên Dung hiểu rõ thêm về Vị Thiếu Quân, dựa vào chuyện cũ mười năm

trước, quan hệ của hai người có thể sẽ càng ngày càng khăng khít cũng

không chừng. Vì tôn tử yêu thương này, lão phu nhân thật sự sự chỉ có

thể dùng hết tâm tư mà thôi.



Hách Liên Dung hiểu được dụng ý của lão phu nhân, trơ mắt nhìn một

thiếu niên anh khí ngút trời biến thành bộ dáng lang thang như hiện này, tin tưởng nàng so với bất kỳ ai khác đều phải đau lòng. Hiện giờ, Vị

Thiếu Quân hơi có chút dấu hiện thay đổi, đừng nói là vì giận dỗi hay là vì bất kỳ lý do nào khác, lão phu nhân tự nhiên vẫn phải đặt cược hết

mọi vốn liếng mình có.



Mà Hách Liên Dung, tuy rằng trước kia đã từng cùng Thiếu Dương nói

qua không thích chuyện lãng tử quay đầu, nhưng qua một đoạn thời gian

tiếp xúc, đối với người này có chút hiểu biết thì nàng ấy vậy mà để ý

xem Thiếu Quân sẽ làm ra chuyện gì, thậm chí hắn còn mang theo đầy những túi lớn nhỏ trở lại phòng cũng quan tâm.



Khi đó lão phu nhân đã sớm rời đi, Hách Liên Dung cũng đem cái chăn

của Vị Thiếu Quân ném trên mặt đất chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe những

thanh âm “loảng xoảng”, cánh cửa đã bị người từ bên ngoài đá văng ra.



Ở Tuyên Pháp tự mà dám làm như vậy thử hỏi còn có ai khác? Hách Liên

Dung liền có chút tức giận, đang lúc nghĩ, “Vị Thiếu Quân, xem ra hôm

nay trừng trị ngươi trị chưa đủ, ngày mai càng không thể hòa nhã với

ngươi.” Thì Vị Thiếu Quân khóc…. Không nhìn lầm, thật sự là mang theo vẻ mặt cầu xin đi vào trong phòng, trên đầu là một cục u màu đỏ tươi bắt

mắt, hắn ngồi an vị trước bàn trước ánh nến mà mắt ứa lệ, dọa Hách Liên

Dung nhảy dựng.



“Ngươi….” Tình huống hiện tại không quá thích hợp để hỏi ẩn tình năm

đó, Hách liên Dung đi qua thấy thái dương hắn giống như bị cái gì đập

trúng, lộ ra hai vết thương như hai cái bao nhỏ.



“Đừng nhúc nhích!” Vị Thiếu Quân hét lớn một tiếng, ngăn lại động tác muốn chọc chọc cái cục u kia của nàng. Sau đó siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi đấm mạnh xuống mắt bàn, “Cái tên hòa thượng lùn chết

tiệt kia, ta nhất định phải báo thù!” Nói xong lại ngẩng đầu vội hỏi:
“Hồng lân?” Hách Liên Dung hướng Vị Thiếu Quân xác nhận lại vấn đề.



Vị Thiếu Quân gật gật đầu, tức giận chưa nguôi mà nói: “Đúng! Nàng nói cho hắn biết, hồng lân! Diêm! Cô bé! Đều là sự thật!”



Vị Thiếu Quân bị chọc tức tới hồ đồ, nghĩ cái gì liền nói cái đó. Tối hôm qua hắn nhìn thấy pháo hoa trên không trung liền nghĩ tới Hách Liên Dung từng nói tới “diêm”. Nếu hắn có thể làm ra vật độc nhất như vậy,

tuyệt đối là việc thắt chặt giao hảo giữa hắn và Hách Liên Dung tốt

nhất. Cho nên, hắn lập tức đi tới Đông viện hỏi thăm pháo hoa này là từ

đâu mà tới, nghe được nơi này có chuyên gia làm pháo hoa liền nhanh chân tới thỉnh giáo. Ai ngờ đến nói mới được có một nửa, hòa thượng kia liền nổi cơn điên, nói cái gì mà hồng lần là do hắn bịa ra, khẳng định là Vị Thiếu Quân nói bậy để hù dọa hắn!



Vị Thiếu Quân bị oan a! Hắn muốn hù cũng không tới hù một tên hòa

thượng lùn! Sau lại ngay trước mặt người ta gọi người ta là hòa thượng

lùn, kết quả liền bị ăn gậy, hòa thượng còn nói: Cho ngươi cao, cho

ngươi cao thêm chút nữa….



Nghe xong lời báo cáo ngắn gọn của Vị Thiếu Quân, Hách Liên Dung lại

không còn gì để nói, nhịn không được sự thúc giục của Vị Thiếu Quân, mím môi nói: “Hồng lân là một loại chất tự nhiên sinh ra, cụ thể làm như

thế nào ta cũng không rõ ràng lắm….”



Vốn hòa thượng kia thấy Vị Thiếu Quân tìm được đồng minh thì có chút

khó chịu, xoay người muốn tiến vào trong viện, nghe thấy Hách Liên Dung

nói như vậy liền quay trở lại, “Ha ha! Đồng minh của ngươi cũng không

giúp ngươi!”



Vị Thiếu Quân nóng nảy, vốn hắn nghĩ muốn chính mình nghiên cứu

trước, chờ thành công lại cùng Hách Liên Dung dâng lên vật quý, cho nên

không muốn hỏi nàng cụ thể chi tiết, căn bản không nghĩ tới Hách Liên

Dung đối với hồng lân cũng không hiểu biết rõ ràng.



Hòa thượng kia thấy hai người đứng mắt to trừng mắt nhỏ không khỏi

cười ha ha, “Ta đã nói mà! Ta say mê nghiên cứu pháo hoa mười mấy năm,

có chất tạo lửa nào mà chưa từng thấy qua? Như thế nào có thể có loại

chất cháy giống như hắn nói đâu! Mệt ta tối hôm qua cân nhắc cả đêm,

biết là giả mới an tâm!”



Hách Liên Dung đối với vị đại sư nổi danh này lại hết sức hết chỗ

nói, thấy hắn thả lỏng tâm mà bước vào trong viện, mở miệng gọi hắn lại.



“Ta chỉ nói ta không biết cụ thể phải làm như thế nào, nhưng thứ này quả thực tồn tại, ta đã từng chính mắt nhìn thấy.”