Thiếu Phu Bất Lương

Chương 91 : Cô bé bán diêm (6)

Ngày đăng: 22:45 19/04/20


Hòa thượng kia cũng là người có tình cách quật cường, “Đừng lừa ta,

hòa thượng cũng không phải dễ hù dọa!” Hắn nói xong bước vào trong sân,

đắn đo suy nghĩ, giận hờn không ít.



Hách Liên Dung vạn phần hoang mang, lẽ ra vị Sắc Mê đại sư này là làm công tác nghiên cứu, như thế nào năng lực thừa nhận đối với những vật

mới mẻ lại kém như vậy? Diêm mà nói, có khó lý giải như vậy sao? Hơn

nữa, tính cách vị hòa thượng này cũng thật nóng nảy, không giống như làm pháo hoa, thật giống như là ăn hỏa dược. (Sắc Mê ở đây là mê pháo hoa

nha, k phải mê gái đâu, đừng nghi oan cho hòa thượng lùn hắc hắc)



Không thể câu thông (thấu hiểu lẫn nhau), Hách Liên Dung cũng không

cưỡng cầu, trở lại đường cũ quay trở về, vừa đi vừa cười nói: “Như thế

nào muốn làm diêm cũng không nói với ta?” Thiếu Quân tự tung tự tác quả

thật nằm ngoài dự liệu của Hách Liên Dung. Nàng còn tưởng rằng Vị Thiếu

Quân dù thế nào cũng phải không được thoải mái hai ngày mới lại có thể

có được quyết tâm làm việc, không nghĩ tới nhanh như vậy đã hồi phục,

hơn nữa còn nghĩ tới chuyện làm diêm.



Vị Thiếu Quân cúi đầu không hé răng nửa lời. Hách Liên Dung quay đầu nhìn lại mới phát hiện hắn khác thường, “làm sao vậy?”



Vị Thiếu Quân vươn vai, thất vọng bao trùm nói: “Căn bản không làm được, nói hay không có gì khác nhau?”



Nhìn bộ dáng hưng trí bị dập tắt của hắn, Hách Liên Dung dừng lại bước chân, “Ngươi muốn buông tha sao?”



Vị Thiếu Quân nhún nhún vai, “Bằng không còn có thể thế nào? Nàng nói chuyện đó chính nàng cũng không biết.”



Thái độ của Vị Thiếu Quân khiến cho Hách Liên Dung rất là bất mãn,

“Dù không biết cũng không có nghĩa là không thể, vạn sự khởi đầu nan,

không có việc gì là thuận buồm xuôi gió cả. Hiện tại cùng lắm chỉ là có

hơi gặp chút trở ngại, ngươi chưa gì đã buông tha thì thật sự là quá

mau.”



Vị Thiếu Quân bị trách cứ, hiếm thấy không có cãi lại, tâm tình càng

xuống dốc. Hách Liên Dung đương nhiên không biết hắn đối với chuyện này

hạ quyết tâm lớn đến mức nào, cuối cùng thử một lần…. lại cố gắng một

lần nữa thử xem…. Ít nhất, vì quan hệ sau này của bọn họ cũng muốn thử

lại một lần…. Chính là, sự cố gắng của hắn còn chưa có bắt đầu, đã bị

bóp chết từ trong trứng nước.



Này nên nói như thế nào đây? Phải nói đối với sự giảng giải của Hách

Liên Dung, có lẽ là một sự kiện đả kích nho nhỏ đầu tiên, có đúng hay

không đối vợi Vị Thiếu Quân mà nói, này cũng là dũng khí hắn thật vất vả mới có được sau một lần gặp tai ương. Hắn căn bản chưa từng nghĩ tới,

chuyện hắn phải làm cư nhiên lại cực kỳ yêu cầu kỹ thuật cao như vậy,

ngay cả chuyên gia về pháo hoa cũng mù mù mịt mịt.


khẩu trang này nọ. Vị Thiếu Quân vác theo trên lưng hai cái xẻng gỗ kia. Hai người một trước một sau theo cử sau Tuyên Pháp tự đi ra ngoài, đi

thẳng tới khi bọn họ đi khỏi sườn núi.



Vị Thiếu Quân vốn tưởng Hách Liên Dung phải xuống núi, kết quả đi khi tới cây cầu, Hách Liên Dung lại không đi lên cầu, dọc theo bờ sông một

đường đi xuống hạ lưu. Vị Thiếu Quân không khỏi hỏi: “Rốt cuộc là đi

đâu?”



“Cái vũng bùn kia a.” Hách Liên Dung chuyên tâm mở đường, không lâu

sau, tiếng nước chảy bên tai nhỏ dần, nói lên rằng rất nhanh sẽ tới nơi

đó.



“Trong vũng bùn có lân?” Vị Thiếu Quân tỏ ra nghi ngờ.



Hách Liên Dung hừ một tiếng, “Người ngay cả lân là gì cũng không biết, không có tư cách hỏi câu này.”



Vị Thiếu Quân mếu máo, dây dưa hồi lâu mếu máo nói: “Cái dây thừng

lần trước không biết có còn ở đó không nữa, hẳn là lại phải dùng tới,

nàng lát nữa đứng xa một chút, ta đi xuống.”



Thấy hắn đã bắt đầu hoạt động gân cốt, thực sự tính đi vào trong vũng bùn, Hách Liên Dung bất giác cong khóe môi cười, lại cố nén không cười

ra tiếng, “Ân” một tiếng, rồi sau đó thổi tắt ngọn lửa trong đèn lồng.



“Để làm gì?” Vị Thiếu Quân nhúc nhích lại gần Hách Liên Dung, “Thấy không rõ đường.”



“Có ánh sáng không thấy rõ chỗ nào có lân.” Kỳ thật nàng cũng chỉ

nghĩ thử vận may, trong vũng bùn bình thường sẽ có rất nhiều sâu chết đi cùng một số xác sinh vật, ở lâu trong bùn bị ủ nóng lên men sẽ sinh ra

lân.



“Lân rốt cuộc có hình dáng như thế nào?” Vị Thiếu Quân mang vẻ tò mò, “Nàng nói với ta đi để xuống dưới đó tìm cho dễ.”



Hách Liên Dung cười khẽ hai tiếng cũng không trả lời, lại đi thêm một đoạn đường, dừng lại và chỉ về phía trước, “Nhìn, lân.”



Bọn họ đã đi tới phía trước vũng bùn kia, Hách Liên Dung chỉ vào vùng hạ lưu xa xa, cùng chỗ ngày đó bọn họ rơi xuống còn cách một khoảng khá xa.



Vị Thiếu Quân đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên bề mặt bùn tối đen như

mực chớp động mấy đoàn ánh sáng màu lục, giống như một ngọn lửa âm thầm

cháy sáng, không có nơi bắt đầu, giống như ở phía trước bọn họ chậm rãi

bay bổng.



“Quỷ, ma trơi!” Hai mắt Vị Thiếu Quân chợt co rút lại, hoảng sợ hô

nhỏ một tiếng, không khỏi bắt lấy cổ tay của Hách Liên Dung quay đầu bỏ

chạy.