Thiếu Phu Bất Lương
Chương 92 : Cô bé bán diêm (7)
Ngày đăng: 22:45 19/04/20
Hách Liên Dung cảm thấy may mắn vận khí của mình tốt, không cần lại
phải đi tìm mồ đào lân, cả người đã bị Vị Thiếu Quân kéo chạy như điên.
“Uy uy uy uy uy uy….” Hách Liên Dung liên tiếp kêu mười tiếng ‘uy”,
Vị Thiếu Quân mới tính dừng lại. Hắn lắc lắc cổ không dám nhìn lại cũng
giữ mặt Hách Liên Dung không để nàng quay đầu lại, miệng lẩm bẩm lời
nhắc nhở, “Đừng nhìn đừng nhìn, không có việc gì không có việc gì….”
Hách Liên Dung suy sụp, biết bản thân đã sơ sót chuyện người xưa kính sợ quỷ thần, cũng rốt cuộc hiểu được vì sao hòa thượng mê pháo hoa kia
tự nhận là chuyên gia pháo hoa lại chưa từng nghe đến thứ gọi là “lân”.
Chỉ sợ không phải hắn không biết mà là bọn họ gọi “lân” theo cách khác.
“Ngươi đừng sợ, kia không phải ma trơi, là ma trơi, có ánh lửa trên
mặt đất chứng tỏ có lân tồn tại.” Hách Liên Dung muốn dùng trạng thái
thoải mái mà giải thích, chắc chắn năm sau, thời không này cũng sẽ hiểu
được kỳ thực ma trơi chính là một loại phán ứng tự cháy thông thương, nó có thể “đi” chính là bởi vì nó rất nhẹ, có thể theo dòng chảy của không khí mà chậm rãi di chuyển.
“Ngươi muốn tìm chính là thứ đó?” Vị Thiếu Quân có chút muốn nói sang chuyện khác, chân vẫn không ngừng lùi về phía sau, “Liên Dong, ta không muốn làm diêm, về nhà mở tửu lâu đi a…..”
Hách Liên Dung tránh khỏi tay hắn, lấy ra cái bao tay cùng khẩu trang đeo vào, với lấy chiếc xẻng phía sau hắn, “Vậy ngươi ở đây chờ ta, ta
đi lấy chút bùn rồi trở lại.”
Tạo hình Hách Liên Dung mang khẩu trang khiến cho Vị Thiếu Quân tìm
được chút tin tưởng, “Mang cái này vào…. Có thể bách tà bất xâm?” (mọi
tà ma không thể xâm nhập, gây hại)
“Đúng vậy.” Hách Liên Dung đem một đôi bao tay cùng khẩu trang khác
đưa cho hắn, “Đi thôi, từ Tuyên Pháp tự đi ra, thì sợ gì ngưu quỷ xà
thần (quỷ trâu thần rắn: ý chỉ những thứ ma quái quỷ dị). Đúng rồi….
Không phải còn có bùa sao?” Hách Liên Dung nói xong, lấy từ bên đai lưng ra một sợi tơ hồng, đúng là chiếc bùa ngày trước Hồ thị xin cho, “Của
ngươi đâu?”
Vị Thiếu Quân nhất thời thở dài, “Lúc từ đường bị cháy không biết để ở đâu, trở về cũng tìm không thấy…..”
Nhìn bộ dáng hắn uể oải đến cực điểm, Hách Liên Dung không khỏi bật
cười, đem bùa của chính mình lấy xuống đưa cho hắn. Vị Thiếu Quân nhận
lấy chiếc hoàng phù (bùa màu vàng), trên đó vẫn còn lưu lại một chút
nhiệt độ cơ thể, hạ quyết tâm thật lớn, giật lấy cái bình đất trong tay
Hách Liên Dung rồi xông tới trước, “Nàng ở đây chờ ta. Không phải là quỷ lửa dưới bùn kia sao….”
“Ôi chao….” Kỳ thật cũng rất dọa người, tuy rằng hiểu được nguyên lý
thì có rưới thêm bao nhiều dầu hỏa cũng đều vô dụng, gánh vác hậu quả
như vậy ta tuyệt đối chẳng oan uổng gì, cho nên ta không muốn nói.” Nói
xong, hắn cười cười, quay đầu nói nhỏ một câu, “Hơn nữa không nghĩ nói
với nàng.”
“Cái gì?” Hách Liên Dung hỏi dồn một câu. Vị Thiếu Quân đã lại cầm
lấy xẻng bắt đầu cạo bùn. Hách Liên Dung thấy hắn đã chấm dứt câu
chuyện, cũng thay đổi lực chú ý, nhưng tinh thần lại không thể tập
trung. Thì ra, u hồn Vị Thiếu Quân này không chỉ vô lại đáng hiaanj,
không chỉ ngây thơ khó chơi, hắn còn hiểu được rất nhiều đạo lý. Rất
nhiều chuyện tất cả mọi người đều biết, cũng rất khó hiểu được đạo lý
trong đó.
Thật chậm hít vào một hơi, nhìn Vị Thiếu Quân mấy lần lấy bùn đều
thất bại, Hách Liên Dung không khỏi nhỏ giọng dặn dò, “Chậm một chút…..
Châm một chút……”
Bàn tay Vị Thiếu Quân đã muốn đưa ra không thể thu lại, cẩn thận hành động, “Đừng ầm ĩ….”
“Chậm một chút…. Chậm một chút….”
“Đừng ầm ĩ!” Vị Thiếu Quân quát khẽ một tiếng, thời tiết vốn đã nóng, hắn lại mang theo khẩu trang như vậy, cộng thêm tâm trạng khẩn trương,
trên trán đã tràn đầy mồ hôi.
“Ta không có nói.” Hách Liên Dung thoáng nhìn qua mồ hôi đầm đìa trến trán hắn, tháo xuống bao tay lấy khăn tay thay hắn lau lau, lau hai cái thì động tác đột ngột dừng lại, bởi vì nàng cũng nghe thấy thanh âm
kia….
“Chậm một chút…. Chậm một chút….”
“Ta, ta không nói gì….” Hách Liên Dung nuốt nước miếng, Vị Thiếu Quân cũng dừng lại động tác, hai người đối diện nhau ở khoảng cách quá gần,
dựa theo ánh trăng, có thể rõ ràng nhìn thấy sự hoảng sợ cùng không thể
tin trong mắt đối phương. Dư quang nhìn lại, một cái bóng đen chậm rãi
dựa gần vào bọn họ…..
“Hai vị thí chủ…..”
“Đi chết đi!” Tiếng thét chói tai của Hách Liên Dung còn chưa kịp
thoát ra khỏi cổ họng, Vị Thiếu Quân đã nhanh chóng đem bình đất trên
mặt đất ném về phía bóng đen kia.