Thiếu Phu Bất Lương
Chương 9 : Tương lai u ám
Ngày đăng: 22:43 19/04/20
Hắn đi đến trước mặt Hách Liên Dung, ngồi xổm xuống, cây quạt ngọc nhỏ trong tay phe phẩy, vẻ mặt vô cùng thản
nhiên tự đắc: “Ta làm sao cơ? Ta ở đây chờ nương tử của mình, kết quả
lại…” Hắn đứng thẳng dậy, lấy ngón cái làm trục, đem cây quạt nhỏ xoay
xoay hai vòng: “Kết quả ta lại thấy nương tử mình cùng đệ đệ…ngay tại
đây… yêu đương vụng trộm?”
“Nương…tử?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Vị Thiếu Dương lộ ra ý cười khi thực hiện được âm mưu, Hách Liên Dung trong đầu trống
rỗng một mảnh, vô ý thức chỉ vào hắn: “Ngươi là…Vị Thiếu…Quân…”
Song sinh- Hách Liên dung không phải
không nghĩ tới khả năng này, bởi vì nàng phía trước, phía sau đều nhìn
thấy Vị Thiếu Dương. Chắc chắn không phải cùng một người, nhưng ý tưởng
này chỉ là chợt lóe qua, nàng thà rằng tin tưởng Vị Thiếu Dương là đa
nhân cách. Bởi vì mẫu thân của Nhị thiếu là nhị phu nhân, mà mẫu thân
của Tam thiếu lại là đại phu nhân.
Hiển nhiên ở giữa có nội tình gì mà nàng không biết, mà người nhà Vị gia cũng chưa định đem việc này nói cho chính mình.
Như vậy xem ra kẻ bị dính phân trâu muốn
trả thù nàng chắc là nhị thiếu gia Vị Thiếu Quân, mà người vừa rồi thiếu chút nữa bị nàng hù chết mới chính là tam thiếu gia Vị Thiếu Dương. Nói cách khác, nàng vừa mới…cường hôn em chồng mình, thậm chí còn là một cậu em chồng thuần khiết, chính trực.
Hách Liên Dung chỉ cảm thấy cát bụi vù vù, trời đất đen tối, một trận cuồng phong, Trư Bát Giới rơi xuống…
“Ta, ta sai rồi…” Nhìn trên mặt của Vị
Thiếu Dương vẫn còn đỏ ửng, Hách Liên Dung không dễ dàng tha thứ cho
chính bản thân mình, muốn giải thích. Vừa mới nói vài từ, nàng liền kinh ngạc: “Không đúng”. Sao có thể do nàng sai, đây rõ ràng chính là một
cái bẫy vòng tròn.
Bẫy của Vị Thiếu Quân!
Hách Liên Dung hung tợn trừng mắt nhìn Vị Thiếu Quân: “Vị Thiếu Quân, sao ngươi lại đùa giỡn ta như vậy, có lợi gì cho ngươi chứ!”
Vị Thiếu Quân không nhanh không chậm xòe
quạt, vẻ mặt không đồng ý: “Sao lại là ta đùa giỡn nàng? Ta không phủ
nhận mình hẹn nàng tới đây, nhưng người nàng vừa mới hôn là Vị Thiếu
Dương, ta vừa liền nhìn thấy hai người…Chậc chậc chậc!Ta thân là trượng phu của nàng, lại là nhị ca của thiếu Dương, các ngươi có thể hiểu cho
“Thiếu phu nhân?” Thấy Hách Liên Dung
không hề mở miệng, Bích Liễu cũng không dám nói nhiều đến vấn đề này,
cẩn thận nói: “Thời gian không còn sớm lắm, hiện tại chúng ta phải đến đại sảnh thôi?”
Hách Liên Dung gật đầu, yên lặng hít sâu hai cái, bình ổn cảm xúc, đi theo Bích Liễu đến đại sảnh Vị phủ.
Bởi sức ép từ việc kinh hách cùng đòn phủ đầu ban ngày, Hách Liên Dung đã sớm thấy đói bụng, khi tới đại sảnh,
nhưng lại không cảm thấy đói. Những người buổi sáng gặp qua đa số đều
đang ngồi đây, lại thêm hai nam tử, một người tầm hai bảy hai tám tuổi,
một người chừng mười một, mười hai tuổi, hẳn là đại thiếu gia Vị Thiếu
Huyên cùng tứ thiếu gia Vị Thiếu Thần. Vị Thiếu Dương vẫn chưa ở đây,
làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm.
Thanh cô đến giới thiệu, quả nhiên hai
người kia chính là Vị Thiếu Huyên cùng Vị Thiếu Thần. Lúc chào Vị Thiếu
Huyên hơi căng thẳng đứng lên, đối với Hách Liên Dung vừa thở dài vừa
cúi đầu, cho đến khi lão phu nhân và Ngô thị ho nhẹ một chút, hắn mới
lại ngồi xuống, gãi đầu “Ha ha” cười hai tiếng, toát lên thần thái
ngây thơ trái ngược với dáng vẻ anh tuấn bên ngoài.
Sau khi gặp mặt chào hỏi liền có nha
hoàn tới mời mọi người vào ăn cơm, Hách Liên Dung thế mới biết chỗ
dùng cơm không phải nơi này mà là một phòng ăn khác. Đến phòng ăn,
sắp xếp vị trí theo thân phận ở bàn tròn ngồi xong, Hách Liên Dung lại
phát hiện trên bàn có thêm một nữ nhân nàng không biết.
Người nọ ước chừng đến ba mươi tuổi, dung mạo tú lệ, vẻ mặt cũng có vài phần tương tự với nữ nhân Vị
gia, quần áo trang sức cũng hoa lệ, chính là trong bàn không một ai chú ý tới nàng, cũng không thấy có người dẫn tới gặp Hách Liên Dung.
Rốt cuộc là ai đây? Vấn đề này thoáng qua một chút trong đầu Hách Liên Dung, sau đó sự chú ý của nàng lại hướng
đến một bàn đồ ăn lớn hấp dẫn.
Nàng không thích ăn hương cần, đại lão
phu nhân còn hỏi riêng qua, nhưng thức ăn trước mắt không kể điểm tâm,
mười món thì có đến chín món bỏ thêm hương cần. Duy nhất món rau xanh là không có hương cần, còn cách chỗ nàng khá xa, xem khoảng cách này. Cho
dù nàng bổ nhào trên bàn, cũng khó gắp được một miếng.