Thiếu Phu Bất Lương
Chương 8 : Ai hôn ai
Ngày đăng: 22:43 19/04/20
Mặc kệ Vị Thiếu Dương nghĩ như thế nào, dù sao Hách Liên Dung đã sớm tức đến chết.
Trở lại Thính Vũ Hiên, Hách Liên Dung cắn ngón tay lo lắng nghĩ ra phương án tốt nhất. Không cần nghĩ cũng biết,
Vị Thiếu Dương chắc chắc cố ý gây khó dễ cho nàng, cho nên đến trước hắn một lúc mai phục tại đó, chờ hắn xuất hiện, nhảy bổ vào người hắn!
Không được! Không được! Vị Thiếu Dương
hẳn đề phòng đến chiêu thức đấy của nàng, nên chờ muộn một chút, đợi lúc hắn lơi lỏng cảnh giác mới có thể thành công.
Đúng vậy, chính là như vậy! Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, phải mau thoát khỏi cái tên biến thái kia.
Ngay tại lúc nàng đang tự cổ vũ chính mình, Bích Liễu đã trở lại.
Đại lão phu nhân, Ngô thị kêu nàng đi
đương nhiên bởi vì muốn biết một ít thói quen sống hằng ngày của Hách
Liên Dung, để nàng quay về hỏi nhị thiếu phu nhân không ăn cái gì, cần
những thứ gì, thích chất liệu vải vóc nào hay dùng loại phấn trang điểm
gì. Nhìn xem cuộc sống về sau dù muốn hay không đều bị an bài đặc biệt.
Đại tẩu của nàng hóa ra lại quan tâm ân
cần như vậy sao? Mặc dù có chút không ngờ tới, Hách Liên Dung vẫn đem
thói quen của mình nói cho Bích Liễu. Nàng trời sinh không có đòi hỏi gì đặc biệt, đối với ăn mặc cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ là ăn
uống có chút kiêng kị: không ăn nội tạng động vật và hương cần.
“Vân Hạ thường ăn hương cần sao? Ở Tây
Việt cũng có nhưng cũng chỉ coi như một lọai rau xanh bình thường.” Có
điều nàng không thích vị cay và đắng của nó.
Bích Liễu cười nói: “ Vân Hạ cũng hay ăn , nhưng Thiếu phu nhân cũng không phải lo lắng, bữa ăn ban ngày đều do
các viện tự chuẩn bị, chỉ có cơm chiều là cùng ăn ở đại sảnh, món ăn
cũng có rất nhiều.”
Hách Liên Dung ngẩn người : “Cơm chiều
mỗi ngày đều phải cùng nhau dùng bữa sao?” Nàng còn muốn về sau không
phải để ý tới thế sự , có một cuộc sống gia đình an nhàn qua ngày.
Bích Liễu gật đầu: “Nếu không muốn dùng
bữa thì phải thông báo trước một tiếng, có điều, không có nguyên do gì
quan trọng, không đi tóm lại không được hay cho lắm.”
nàng có chút thỏa mãn.
Vị Thiếu Dương à Vị Thiếu Dương, ngươi cũng có ngày hôm nay!
Thế nhưng chỉ thất thần trong nháy mắt,
hắn xoay người một cái đã đem Hách Liên Dung áp chế dưới thân mình, rồi
nhảy dựng lên cách khá xa, thần sắc trên mặt không còn có thể dùng từ “
Khiếp sợ” để hình dung, nói hắn như sắp chết cũng không khác biệt nhiều
lắm.
“Tẩu…Vì sao lại….” Hắn lắp bắp cả ngày mãi không xong một câu.
Hách Liên Dung giống như một nữ lưu manh khoanh chân ngồi dưới đất, lấy tay lau môi một chút: “Ta hôn ngươi rồi đó.”
Khuôn mặt Vị Thiếu Dương “bùm” một cái đỏ hồng lên, qua một lúc, nghiêng đi khuôn mắt co quắp vạn phần nói: “Nhị
tẩu, nơi này là Vân Hạ, không thể như Tây Việt, tẩu và ta còn có danh
phận, không thể, không thể…Chuyện hôm nay chỉ là một chút hiểu lầm, về
sau nhất thiết không thể phát sinh lại, nếu không….Sẽ tổn hại đến danh dự của nhị tẩu.”
Vị Thiếu Dương nói mấy câu thôi mà vô cùng gian nan khiến Hách Liên Dung cũng thấy hoài nghi
Là con người đa nhân cách khác, buổi
sáng còn phô ra khuôn mặt tươi cười, lúc này mới trôi qua hai canh giờ,
tự nhiên lại hiểu được luân thường đạo lý? Có điều nhìn bộ dạng nói
chuyện của hắn cũng không phải là giả. Hách Liên Dung vẫn muốn làm rõ
chuyện này, từ từ đứng dậy: “Mặc kệ ngươi nói cái gì, dù sao ta cũng hôn ngươi rồi, chúng ta ân oán đoạn tuyệt, đại trượng phu nhất ngôn cửu
đỉnh, ngươi nói được phải làm được.”
Dứt lời nàng vội áp chế cảm giác quái dị
trong lòng, mặc kệ vẻ mặt như đang không hiểu chuyện gì của Vị Thiếu
Dương, nàng chột dạ lui lại. Đúng lúc này, từ một bên hòn giả sơn khác
vang lên một tiếng lười biếng: “ Này, Liên Dung, làm chuyện xấu xong đã vội muốn bỏ đi sao?”
Một tiếng “Liên Dung” kia vang lên khiến da đầu nàng phát run. Dáng người cao ngất từ hòn giả sơn kia đi ra,
Hách Liên Dung thấy rõ dung mạo của hắn, giống như gặp quỷ, sợ hãi kêu
lên một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất: “Ngươi, ngươi…Ngươi ngươi ngươi…”