Thiếu Phu Bất Lương

Chương 7 : Phương pháp giải thoát

Ngày đăng: 22:43 19/04/20


Gì ?



Hách Liên Dung không rõ giọng nói này

có phải gọi mình hay không, dừng bước lại nhìn ngó xung quanh một

chút, liền thấy một dáng người cao lớn đang tựa lưng vào một hòn giả sơn, hai tay khoanh lại, hung hăng nhìn nàng: “Làm gì mà chậm

thế.”



“Ngươi…”



Vị Thiếu Dương? Hắn nhanh như vậy liền

thay xong y phục chạy tới trêu tức nàng. Nhìn dáng vẻ khinh khỉnh ,

phóng đãng của hắn, Hách Liên Dung thật muốn đến tát vào mặt hắn, xem

có phải hắn đeo mặt nạ bên ngoài hay không. Khí chất này so với vừa mới ở trong đại sảnh tựa như là hai người khác!



“Sao? Mới đây thôi mà đã không nhận

ra ta hả?” Vị Thiếu Dương tới gần Hách Liên Dung, nâng cằm nàng không

nói lời nào liền hôn lên môi nàng, mơ mơ hồ hồ thì thầm hỏi: “Nhận ra

chưa?”



Hách Liên Dung thật không ngờ hắn ở giữa

ban ngày ban mặt cũng dám làm vậy, thân thể cứng đờ lập tức loạng

choạng lui về phía sau, che môi giận dữ nói: “Ngươi là đồ tiểu nhân!

Vừa mới trưng ra cái bộ mặt trang nghiêm, đạo mạo, thật ra là đồ hạ lưu không hơn không kém!”



“Hạ lưu?” Vị Thiếu Dương cười cợt xấu xa: “ Ta nhớ rõ ngày hôm qua cô còn thích thú lắm cơ mà.”



Hách Liên Dung tức đến nỗi mặt đỏ bừng: “ Đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều hạ lưu giống ngươi, ta là nhị tẩu

của ngươi, cho dù trước đây có chút hiểu lầm nho nhỏ, ngươi cũng nên tôn trọng ta, cũng là tôn trọng chính ngươi!”



“Ái chà…!Tức giận?” Vị Thiếu Dương

cười đắc ý: “Không thể tưởng được cô lại bảo thủ như vậy. Ta nghe nói

nữ nhân Tây Việt cởi mở phong tình, biết chiều chuộng nam nhân…”



“Tác phong cởi mở không có nghĩa là

phóng đãng bừa bãi!” Hách Liên Dung tức đến hộc máu, người bình

thường có thể chấp nhận loại việc này hay sao?



“ Ngươi còn dám chạm vào ta, không cẩn thận ta bẩm báo lão phu nhân bắt ngươi cho vào lồng lợn thả trôi sông!”



“Cái này thật chưa thử qua.” Vị Thiếu

Dương vẻ mặt kiểu nóng lòng muốn thử: “Có điều ta cũng chẳng nguyện

ý chạm vào cô đâu, nhan sắc cô còn chẳng bằng một nha hoàn bưng bê ở Đoàn Tụ các.”


Hách Liên Dung thật không dễ dàng kìm

nén cho nắm đấm của mình không rơi đến mặt hắn, cắn răng nói: “ Muốn

giải quyết như thế nào?”



“Cô hôn ta!”



“ Ngươi!”



Hách Liên Dung thật muốn đánh người, Vị

Thiếu Dương lại nói: “ Cô hại ta thiếu vô số môi thơm của mỹ nhân, cũng

nên chủ động bù đắp lại một chút chứ sao? Ta cho cô thời gian suy nghĩ,

giờ Mùi canh ba, ngay tại sau chỗ hòn giả sơn này, nếu cô hôn ta, hai ta từ nay về sau ân oán đoạn tuyệt, ngày sau ta cũng sẽ không quấy

rầy cô.”



“Ai mà tin được ngươi!” Nhất định có âm mưu.



“Tin hay không tùy cô.” Vị Thiếu Dương

cong cớn mặt mày, cười nhạt khiêm tốn , nhã nhặn như lúc vừa rồi ở

đại sảnh làm cho người ta cảm thấy hắn không phải kẻ không đáng tin, “ Ta cũng không muốn hôn cô làm gì, nhưng cứ như vậy cho qua ta lại không cam lòng, thế nào?”



“Ngươi…nói thật?” Hách Liên Dung có hơi

dao động, nếu có thể hy sinh một lần đổi lấy tháng ngày bình an sau này, phương án này cũng không phải không được.



“Đương nhiên là thật, cô có hai canh giờ để suy nghĩ.”



“Không cần suy nghĩ! Ta đồng ý!”



Hách Liên Dung khẽ phất tay áo tiến lên,

Vị Thiếu Dương khoát tay chặn lại: “ Ta hiện tại không có hứng. Giờ Mùi

canh ba, đến hay không tùy cô.”



Vị Thiếu Dương nhất quyết dời lại thời

gian làm cho Hách Liên Dung ngửi được mùi vị của âm mưu, có điều, ý

nguyện thoát khỏi kẻ điên cuồng này làm cho nàng bớt lo lắng về việc âm

mưu kia, cũng theo sau châm chọc nói: “ Ngươi rửa mồm miệng cho

sạch, đừng có để lại mùi phân trâu!”



Nhắc lại hai chữ kia, Vị Thiếu Dương thần kỳ không nổi trận lôi đình, khi nàng xoay người bước đi mới gào ầm lên: “Tây Việt man di, ta sẽ không để cô dễ dàng thành công như vậy đâu.”



“Còn ngươi là đồ Vân Hạ khốn khiếp!” Hách Liên Dung hung tợn quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái: “Đại

trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, lật lọng đi làm thái giám!”