Thiếu Phu Bất Lương
Chương 6 : Tây việt liên dung
Ngày đăng: 22:43 19/04/20
Quả nhiên là vậy! Hách Liên Dung khinh
bỉ nhìn hắn! Nói cái gì “ không cần đa lễ?”. Hắn dám ám chỉ nàng về sau không cần đa lễ??
Ngô thị lúc này mới mở miệng: “Nếu tam đệ đã nói vậy , tẩu tử tất nhiên không có ý kiến , nhị đệ muội , chuyện
vừa rồi muội cũng đừng để tâm.”
Hách Liên Dung cười cười vẻ không quan
tâm, sau đó theo Thanh cô ngồi bên cạnh biểu tiểu thư Nghiêm Yên. Vị
Thiếu Dương sau khi vấn an lão phu nhân mới ngồi xuống bên cạnh Đại phu nhân hỏi: “ Sao không thấy đại ca đến?”.
Không đợi bề trên trả lời, tam tiểu thư
Vị Thu Cúc nhanh mồm nói: “ Đại ca đến nha môn nhậm chức , không biết
được giao chức vụ gì, có được nổi ngũ phẩm không nữa?”
Ngô thị hơi nhếch môi đáp: “ Ngũ phẩm? Được thất phẩm cũng đã không tồi .” Dứt lời còn liếc mắt nhìn Hách Liên Dung
Hách Liên Dung sợ run người, nàng đã im
lặng không nói một lời vậy mà vẫn chú ý đến nàng. Nhận hay không nhận chức có liên quan gì đến nàng?
Vị lão phu nhân chậm rãi nói: “Mặc kệ là
mấy phẩm, tóm lại Thiếu Huyên về sau chính là quan gia, nếu sau này nó
được thăng chức, ít nhiều cũng giúp được Thiếu Dương mở rộng
kinh doanh.”
Hách Liên Dung nghe lời lão phu nhân
nói cảm thấy có chút không tự nhiên, không phải bởi nội dung , mà
là ngữ khí cùng vẻ mặt. Lúc bà nói đến Vị Thiếu Dương, tựa như coi hắn
giống như gia nhân nô bộc, hiển nhiên vì đại thiếu gia làm việc. Không phải rất kì quái sao? Hiện tại người trèo lái Vị gia không phải Thiếu
Dương thì là ai?
Thế nhưng Vị Thiếu Dương dường như không để ý đến giọng điệu của lão phu nhân, thản nhiên nhẹ nhàng cười: “ Tôn
nhi hiểu được.’’
Có lẽ giữa hắn và lão phu nhân có
sự ngăn cách chăng? Hách Liên Dung đột nhiên bắt đầu cảm thông cho
hắn, chẳng lẽ vì không được người thân quan tâm nên mới trở nên biến
thái như vậy? Điều này cũng không phải là không có khả năng, thế nhưng
trừ lão phu nhân , thái độ của những người khác với hắn đều rất nhiệt
tình, nhất là tam phu nhân Dương thị, vẻ mặt quả thật có thể dùng từ
‘nóng cháy’ để hình dung, thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình.
Chẳng lẽ… Giữa hai người bọn họ ….cũng có …kiểu quan hệ …. Không thể cho ai biết??
“Tam thiếu.” Dương thị rốt cục cũng tìm
tiểu thư Nghiêm Yên cùng nàng giống nhau đều là về họ ngoại, căn bản
không ai nói chuyện với nàng.
Vậy thôi quên đi, không sao cả. Hách Liên Dung cuối cùng thẳng lối đại đường đi ra, nhìn ở phía sau không thấy
bọn họ đi cùng một đường, trong lòng cũng cảm thấy châm chọc. Lúc họ giáo huấn Hách Liên Dung thì ở cùng một trận tuyến, thế nhưng sau đó
cũng mỗi người một nơi, cái gọi là hòa thuận có lẽ chỉ duy trì ở
mặt ngoài, vấn đề của Vị gia chỉ sợ so với tưởng tượng của nàng còn
nghiêm trọng hơn nhiều.
“ Thiếu phu nhân, bên này.” Bích Liễu
không biết đuổi kịp nàng từ lúc nào vội an ủi: “Chuyện hôm nay
thiếu phu nhân đừng bận tâm.”
“Yên tâm đi”. Hách Liên Dung không muốn
tiếp tục dây dưa đến vấn đề này, liền nói sang chuyện khác: “ Phải làm
thế nào tìm được nhị thiếu gia?”
Bích Liễu hơi nhíu mày: “ Nhị thiếu gia mấy ngày nay chắc không về đâu.”
Hách Liên Dung lấy làm lạ nhìn nàng,
đây là kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo trong truyền thuyết
sao? Nàng đâu có hỏi khi nào nhị thiếu gia trở về.
Bích Liễu dường như không cảm thấy được
ánh mắt của Hách Liên Dung, chỉ chuyên tâm cúi đầu dẫn đường ở phía
trước. Mắt thấy Thính Vũ hiên đã ở trước mặt, cách đó không xa một lục y nha hoàn chạy đến thở gấp hành lễ với Hách Liên Dung: “ Lão phu
nhân, đại phu nhân cho gọi Bích Liễu đến.”
Bích Liễu đáp: “Ta đưa thiếu phu nhân về trước rồi qua.”
Nha hoàn kia có chút khó xử: “ Lão phu nhân nói phải lập tức đến ngay”
Hách Liên Dung cười bảo Bích Liễu: “ Thính Vũ hiên ngay phía trước kia, tự tacó thể trở về, ngươi đi trước đi .”
Được nàng nói như vậy , Bích Liễu vội
cùng tiểu nha hoàn kia rời đi. Hách Liên Dung thấy các nàng đi xa rồi
mới vặn thắt lưng cho đỡ mỏi, vừa rồi ở đại sảnh cơ thể nàng sớm đã
chết cứng.
Không có ai theo bên người, Hách Liên
Dung hoàn toàn trầm tĩnh lại, thưởng thức cảnh đẹp trong hoa viên , chậm rãi đi về phía Thính Vũ Lâu .Lúc đi qua một hòn giả sơn, đột nhiên
nghe thấy tiếng người gọi: “ Này! Tây Việt Liên Dung.”