Thiếu Phu Bất Lương

Chương 95 : Quan hệ của ba người

Ngày đăng: 22:45 19/04/20


Bạch Ấu Huyên, nàng ta như thế nào lại ở nơi này? Nơi này cách Vân Trữ thành không hề gần, nàng thân là cô nương đầu bảng Đoàn Tụ các, tú bà làm sao có thể đồng ý để nàng đi xa tới tận đây.

Không đợi Bạch Ấu Huyên mở miệng, hòa thượng đầu bếp đã cười nói: “Bạch thí chủ, làm phiền mấy ngày nay đều tới hỗ trợ rồi.”

Hách Liên Dung hơi nhíu mày, ánh mắt chuyển về hòa thượng đầu bếp, “Vị cô nương này mỗi ngày đều tới đây hỗ trợ?”

Phổ Thế cười nói: “Đúng vậy, Bạch thí chủ muốn tới học làm đồ ăn chay, tới

đây hỗ trợ đã năm sáu ngày, trùng hợp hai ngày nay Phổ Thế bị bệnh, bằng không lại chỉ có một mình tiểu tăng, thật sự là khó có thể ứng phó.

Bạch thí chủ tâm linh chu toàn, cơm canh các vị dùng đều có chứa tâm tư

của Bạch thí chủ đâu.”

“Nga?” Hách Liên Dung lúc này mới một lần nữa nhìn về phía Bạch Ấu Huyên, nếu

nói nàng xuất hiện ở trong này chỉ là vì trùng hợp, Hách Liên Dung không quá tin tưởng.

Bạch Ấu Huyên vốn định tránh đi, lại không chống nổi sự nhiệt tình giới

thiệu của Phổ Thế đại sư, thấy Hách Liên Dung lại nhìn qua, chỉ có thể

kiên trì bước vào phòng bếp, nhẹ nhàng cúi người, “Vị phu nhân.”

Phổ Thế hòa thượng có chút ngoài ý muốn, “Thì ra hai vị thí chủ có quen biết, kia tiểu tăng không quấy rầy, đi nấu cơm trước.”

Có Hách Liên Dung ở đây, Bạch Ấu Huyên cũng không tới hỗ trợ như trước, đi theo ra khỏi phòng bếp, nghe Hách Liên Dung nói: “Khó trách mấy ngày

nay cơm canh tinh xảo không ít, ngay cả bà nội đều khen không dứt miệng

đâu.”

Bạch Ấu Huyên vội vàng khiêm tốn, “Ấu Huyên chính là….”

“Ngươi không cần khẩn trương.” Hách Liên Dung cười cười, “Cũng không nên nghĩ

kiếm cớ làm gì, ta tin rằng chúng ta gặp nhau ở đây lúc này không phải

là ngẫu nhiên.” Bạch Ấu Huyên tỏ ra khó xử, Hách Liên Dung hơi cắn môi

chậm rãi thong thả bước đi, tươi cười đã bất giác biến mất, “Là Thiếu

Quân mang ngươi tới đi? Hắn cũng tốn không ít tâm tư, như vậy chậm rãi

tiếp cận, đích thực có thể hóa giải sự phản cảm của bà nội.”

“Nhị thiếu phu nhân, cũng không phải như vậy. Ấu Huyên ở đây nhị thiếu gia

cũng không biết.” Khuôn mặt tinh xảo của Bạch Ấu Huyên hiện lên tia do

dự, “Ta là bởi vì nghe nói nhị thiếu gia bị bệnh, nghiêm trọng đến mức

muốn lên núi cầu y, cho nên mới cầu xin mụ mụ cho phép ta xuất hành. Ấu
người.” Bạch Ấu Huyên nhẹ nhàng cười, “Bởi vì hắn lấy đi trang sức cùng

di vật của người kia.”

Hách Liên Dung cảm thấy kinh ngạc, Vị Thiếu Quân cư nhiên để ý tới việc này

sao? Nghĩ như vậy, đoạn thời gian kia, Vị Thiếu Quân thật sự dường như

cùng ngày trước không giống, là bởi vì hỏi Bạch Ấu Huyên, cho nên mới….

Bạch Ấu Huyên nhìn thần sắc Hách Liên Dung, khẽ hé môi, “Nhị thiếu không hề

giống như vẻ bề ngoài phóng đãng tùy hứng như vậy, có một số việc hắn

vẫn luôn đặt trong lòng, Thiếu phu nhân…. Đừng hiểu lầm hắn mới đúng.”

Thân là Vị phu nhân, lại được một hồng nhan tri kỉ nói như vậy, Hách Liên

Dung thật sự không biết nên nói cái gì. Cho nàng một bạt tay bảo nàng

đừng có nhúng mũi vào cuộc sống gia đình của mình sao? Hách Liên Dung

thật sự không vực dậy nổi cái tinh thần đó.

Nàng hiện tại đối với quan hệ của mình với Vị Thiếu Quân coi như vừa lòng,

nếu có cơ hội phù hợp, lại từng bước trở nên thân thiết cũng không phải

không có khả năng, bởi vì quan hệ vợ chồng của bọn họ vẫn luôn tồn tại, ở chung lâu như vậy, Hách Liên Dung đối với điểm này từ bài xích dần

chuyển thành không bài xích.

Tuy nhiên nàng vẫn nghĩ là quá sớm.

Nàng đã quên mất điểm này, Bạch Ấu Huyên, còn có tình cảm của Vị Thiếu Quân đối với Bạch Ấu Huyên.

Nàng cũng vừa mới nhớ tới, trước kia nàng từng nghĩ rằng, nếu Vị Thiếu Quân

cùng Bạch Ấu Huyên lưỡng tình tương duyệt, nàng cũng không để ý để Vị

Thiếu Quân nạp Bạch Ấu Huyên làm thiếp, nàng chỉ cần có được thân phận

Vị phu nhân là tốt rồi, như vậy còn vui vẻ thanh nhàn.

Có phải hay không có chút không đúng không? Hách Liên Dung hít sâu một

hơi, không tiếng động khẽ thở dài. Nếu quan hệ của hai người họ đúng như mình suy nghĩ, như vậy theo tình cảm mà nói, bản thân mới là kẻ đến sau đi, may mắn nàng mới chỉ vừa nhấc chân lên, chưa bước đi ra, cũng vẫn

còn kịp thu hồi.