Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!

Chương 129 : Thiếu soái thêm tài phú mới

Ngày đăng: 16:12 30/04/20


Xe chạy một đường ra khỏi thành, Cố Khinh Chu nhắm mắt ngủ gật.



Tư Hành Bái mang theo Cố Khinh Chu, tới một chỗ ngoại thành rất gần chùa miếu.



Ban đêm chùa miếu không có người, cửa lớn đóng chặt.



"Thiếu soái." Tiểu hòa thượng mở cửa lại nhận ra Tư Hành Bái, lập tức mở cửa cho hắn, mời hắn tiến vào.



Hương nhang thanh tĩnh, làm bảo tượng bốn phía trở nên uy nghiêm.



Cố Khinh Chu bước chân cũng chậm lại. Nàng ăn mặc một bộ sườn xám thực tục tằng, Tư Hành Bái lại cảm thấy đẹp, nàng thực không thoải mái, đi rất chậm.



"Chúng ta lên núi." Tư Hành Bái cười nói.



Toàn bộ núi non đều do chùa miếu sở hữu, miếu thờ che kín toàn bộ.



Núi non cũng không cao.



Cố Khinh Chu đi được vài bước, liền chân mềm ra, Tư Hành Bái khom lưng cõng nàng.



"Không được, quá nặng." Cố Khinh Chu cự tuyệt.



"Nàng được mấy cân a? Ta vác nặng theo 120 cân chạy 20 km cũng không có vấn đề gì." Tư Hành Bái nói.



Cố Khinh Chu không có cách nào khác, chỉ phải ghé vào trên vai hắn.



Bước chân Tư Hành Bái thực mau, đường núi chênh vênh, hắn cõng Cố Khinh Chu, thở đều không mất một hơi, một lát liền đến đỉnh núi.



Thời điểm buông Cố Khinh Chu xuống, Tư Hành Bái hô hấp vững vàng, Cố Khinh Chu liền nghĩ: Người này thân thể thực tốt, nàng đợi không được hắn đột nhiên bệnh chết.



"Đây là Vọng sơ đài, là nơi tốt nhất để ngắm toàn bộ phong cảnh Nhạc Thành."



Vọng sơ đài của chùa miếu, địa thế rộng lớn, có thể đem toàn bộ Nhạc Thành thu vừa đáy mắt.



Một gốc cây hòe cổ xưa, tán cây như tầng bảo vệ, đầu hạ râm mát.



Dưới tàng cây là bàn đá ghế đá, còn có lan can rất rắn chắc.



Cố Khinh Chu ghé vào trên lan can, gió đêm thổi tới mát mẻ, nhìn nơi xa ngọn đèn sum sê nơi thành thị, cảm xúc buồn phiền tích tụ trong lòng rốt cuộc giảm bớt rất nhiều.



Tư Hành Bái đứng ở phía sau nàng, đem nàng áp vào trong ngực, chỉ vào nơi xa nói cho nàng: "Nhìn thấy không, đó là Biệt quán của chúng ta."



Là Biệt quán của ngươi mà thôi.



Cố Khinh Chu chửi thầm, trong lòng không có nói ra.



Tư Hành Bái lại chỉ chỗ khác, nói cho nàng nơi nào là Nhan công quán, nơi nào là Cố công quán, nơi nào là Tư công quán, nơi nào là đốc quân phủ, nơi nào là toà thị chính.



Toàn bộ Nhạc Thành, hắn rõ như lòng bàn tay, bởi vì đây là địa bàn của hắn.



"Khinh Chu, nàng thích Nhạc Thành không?" Tư Hành Bái hỏi.
Nhưng Nhan thái thái không có nửa câu trách tội, cũng không đem sự tình đặt ở trên người Cố Khinh Chu.



Sai là Tư Hành Bái.



Cố Khinh Chu khóc đến lợi hại.



Nhan thái thái ôm sát nàng, nói: "Đứa nhỏ ngốc, nữ nhân đã là sống không dễ dàng, mẫu thân còn không biết sao? Con có cái gì sai, con chỉ mới hơn mười tuổi! Đừng suy nghĩ miên man, chính mình tự đeo cho mình thêm tội lỗi, này liền quá choáng váng."



Cố Khinh Chu khóc đến ác hơn.



Nhan thái thái ôm sát nàng, lúc này thật là muốn đi tìm Tư Hành Bái liều mạng!



Quá vô lương!



Tư gia từ trên xuống dưới, thật là không có một cái người tốt!



Khi Nhan Lạc Thủy tiến vào, nhìn thấy Cố Khinh Chu khóc đến đầy mặt đều là nước mắt, cũng là một trận hồ đồ: "Làm sao vậy?"



"Nói đến mẫu thân con bé, con bé nhớ mẫu thân của mình." Nhan thái thái nói.



Nhan Lạc Thủy cũng ôm cánh tay Cố Khinh Chu.



Hôm trước Cố Khinh Chu mất tích, Nhan thái thái cùng Nhan Tân Nông đều nói, là bọn họ đưa Khinh Chu đi về trước rồi, bởi vì thời điểm Khinh Chu đi toilet, thấy được cảnh bắn chết, nàng thực sợ hãi.



"Khinh Chu sợ hãi, mẫu thân sai phó quan đưa nó trở về trước." Nhan thái thái là như thế mà nói.



Hiện tại, cảm xúc Cố Khinh Chu mất khống chế, Nhan Lạc Thủy cũng chỉ nghĩ là nàng ấy nhớ tới cảnh bắn chết buổi tối hôm trước.



Lúc ấy, nếu là nàng không có đi cùng Nhất Nguyên uống rượu, mà là đi theo Khinh Chu, Khinh Chu cũng không đến mức bị dọa như vậy.



Nhan Lạc Thủy thực tự trách, ôm cánh tay Khinh Chu, nói: "Không cần sợ hãi, Khinh Chu, không có việc gì."



Thấy trên cánh tay Khinh Chu bị thương, Nhan Lạc Thủy lại hỏi: "Có phải hôm trước bị hay không?"



Nhan thái thái sợ Cố Khinh Chu nói lỡ miệng, liền giải thích nói: "Cũng không phải sao? Hai tỷ muội kia đánh nhau, sau lại không biết như thế nào liền khai súng, khi Khinh Chu đi ngang qua, còn bị vạ lây xước da."



"Muội cũng quá xui xẻo, chúng ta hẳn là nên đi lạy Phật!" Nhan Lạc Thủy nói.



Vết thương này của Cố Khinh Chu, so với lần kia của Nhan Lạc Thủy nhẹ hơn nhiều, đã bắt đầu kết vảy, không có gì quan trọng: "Lần sau hãy đi đi."



Nhưng Nhan Lạc Thủy quyết định muốn đi ra ngoài chơi một chuyến, liền khuyến khích Nhan thái thái mang theo các nàng đi Chu Sơn bái Phật.



"Được được, chuẩn bị trước đã, qua mấy ngày đi. Đường khá dài, còn phải qua sông." Nhan thái thái nói.



Kế hoạch của Nhan Lạc Thủy thực hiện được, cười nói: "Mẫu thân, con có thể mời Hợp Tĩnh không?"



Hoắc Long Tĩnh là hài tử ngoan ngoãn an tĩnh, Nhan thái thái đối với nàng ấy cũng có ấn tượng đầu tiên thực tốt, cũng không vì nàng ấy là muội muội của Hoắc Việt liền đối xử tệ với nàng ấy, cho nên đồng ý.



Nhan ngũ thiếu thực mau liền hỏi thăm ra, Hoắc Long Tĩnh muốn đi theo mẫu thân cùng tỷ tỷ hắn đi bái Phật, liền nói ngay: "Con cũng phải đi!"