Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
Chương 130 : Hoắc Việt kêu lại
Ngày đăng: 16:12 30/04/20
Nhan Lạc Thủy nói muốn đi bái Phật, loại trừ vận đen trên người, Nhan thái thái đồng ý, Cố Khinh Chu liền cũng rất muốn đi.
Nhan gia Ngũ thiếu gia - Nhan Nhất Nguyên, hắn không tin Phật, cũng một hai phải đi, bởi vì Hoắc Long Tĩnh sẽ đi.
Hắn gần đây còn tự nói hắn rất thích Hoắc Long Tĩnh, kêu song thân hắn đi dạm hỏi.
(p/s: Mình thấy ông Nhất Nguyên này cũng lầy lội - 1 cây hài. Cũng muốn ship cho cặp này a:3)
Nhan thái thái cùng Nhan Tân Nông đều biết đứa con trai này còn không có tính kiên định, sớm ba chiều bốn,* đều cảnh cáo hắn không được làm loạn.
(* Ý là sớm nắng chiều mưa. Tính khí thay đổi thất thường, không cố định ý nghĩ của mình, dễ dàng thay đổi mục tiêu khi bii tác động. Ý là hay thay đổi nhanh chóng)
Nhan Nhất Nguyên từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn đại khái là trong lòng chỉ thích có mỗi một mình nữ nhi của Tư Đốc Quân - Tư Quỳnh Chi.
Những người khác, là hôm nay trêu chọc một chút, ngày mai lại bỏ qua, là bực công tử phong lưu điển hình.
Hiện tại còn muốn trêu chọc cả muội muội của long đầu Thanh bang, này không phải là tự tìm đường chết sao?
"Ngươi không được đi!" Nhan Lạc Thủy nói lời lẽ chính nghĩa.
"Tỷ, tỷ xin cho ta đi đi!" Nhan ngũ thiếu chỉ có vào những lúc như thế này, mới cam tâm tình nguyện kêu tỷ tỷ.
Cố Khinh Chu ở bên cạnh cười đến không nhịn được.
Nhan ngũ thiếu lại cầu Cố Khinh Chu: "Khinh Chu, muội hỗ trợ nói cho ta mấy câu hay đi a!"
"Ngũ ca, muội thực công bằng mà nói, huynh vẫn là không nên trêu chọc muội muội của Hoắc long đầu, mọi chuyện sẽ tương đối ổn thỏa. Bằng không Hoắc long đầu đem huynh treo như cây đèn, nghĩa phụ cũng không thể nào cứu huynh nổi." Cố Khinh Chu nói.
Nhan ngũ thiếu tức giận đến nỗi mắng các nàng lòng lang dạ sói.
Rồi sau đó, Nhan ngũ lại chịu khó đi hỏi thăm, Nhan gia định cái thuyền nào ra biển, tóm lại đi thị phi nhiều không kể nỗi.
"Nó quá lộn xộn." Nhan Lạc Thủy nói, "Nó từ nhỏ chính là thấy một người thích một người, 12 tuổi liền biết trộm cô nương của nhân gia, tiểu lưu manh!"
Nhan thái thái cười, nhẹ nhàng cầm lấy tay Nhan Lạc Thủy: "Đừng nói đệ đệ con như vậy."
Tính cách Nhan ngũ thiếu, vừa không giống song thân hắn, cũng vừa không giống huynh trưởng hắn, Nhan thái thái cũng thay hắn mà phát sầu.
"Huynh ấy chỉ là không biết bản thân mình thích nữ nhân bộ dáng như thế nào, cho nên mới tìm tìm kiếm kiếm." Cố Khinh Chu khó có được câu công bằng, nói, "Ngũ ca tương lai một khi đã xác định được, khẳng định sẽ rất si tình."
Ở Nhan gia chơi một ngày, nói chuyện chêm chọc cười đùa, tâm tình Cố Khinh Chu tốt lên rất nhiều.
Nàng không có lại nghĩ đến Tư Hành Bái.
Phu thê Nhan Tân Nông đối với Tư Hành Bái cũng tránh mà không nhắc tới.
Ngầm, hai vợ chồng Nhan Tân Nông đều suy nghĩ biện pháp, giúp Cố Khinh Chu thoát thân.
Hoắc Việt vẫn luôn là mặc áo dài, nho nhã ôn nhuận, hôm nay lại không biết như thế nào, đột nhiên thay đổi bộ tây trang.
Áo khoác hắn cầm ở trong tay, ăn mặc áo sơ mi trắng tơ lụa, hai viên cúc áo cởi ra, tóc cắt thật sự chỉnh tề, phát như nhiễm mực.
Thời tiết có phần nóng, Hoắc Việt vãn tay áo lên, cúc áo hắc diệu thạch, phát ra ánh sáng ôn nhuận.
Hắn mặc tây trang, cũng là tuấn lãng bất phàm.
"Hoắc gia." Cố Khinh Chu chào hỏi.
Hoắc Việt có được đôi mắt, ánh mắt vẫn là tinh nhuệ: "Khinh Chu tới?"
Hắn biết Khinh Chu muốn tới dạy kèm cho muội muội hắn, lại không biết là hôm nay.
"Ngài đây là muốn ra cửa?" Cố Khinh Chu hỏi.
"Đúng vậy, có bằng hữu uống rượu mừng." Hoắc Việt cười nói, "Mau vào chơi đi, bên ngoài nóng như vậy."
Cố Khinh Chu nói vâng.
Nàng hướng vào trong đi vài bước rồi, lại nghe thấy Hoắc Việt đột nhiên kêu nàng: "Khinh Chu?"
Hắn kêu đến có phần gấp.
Cố Khinh Chu hơi kinh ngạc, quay đầu lại lại thấy Hoắc Việt ngừng tại chỗ, tựa hồ suy xét sẽ nói cái gì.
Do dự xong, hắn nói: "Lần trước đưa cho ngươi lắc tay, như thế nào lại không thấy ngươi mang? Ngươi không thích trang sức kim cương sao?"
Toàn thân Cố Khinh Chu từ trên xuống dưới, cơ hồ không có bất luận cái trang sức trang điểm gì.
Là thói quen của nàng.
Lúc trước tuổi còn nhỏ, không thích hợp mang; hiện giờ cũng liền không quá thích mang, tổng vẫn cảm giác là sự trói buộc.
"Ta thực thích a, trang sức quý trọng như vậy, vạn nhất đánh mất thì làm sao bây giờ?" Cố Khinh Chu cười nói, "Ta để dành."
Hoắc Việt mỉm cười.
Hắn xoay người đi.
Cố Khinh Chu có phần hồ hoặc, vẫn cảm giác hắn không phải muốn nói những lời này.
Tiếp tục đi vào trong, Cố Khinh Chu lại cảm giác như chỗ tối có đôi mắt, mang theo phẫn nộ dò xét, một tấc không rời, nhìn chằm chằm vào nàng.
Trong lòng nàng sửng sốt, hơi dừng bước đi tiếp, quả nhiên phát hiện một người.