Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
Chương 135 : Người khách kỳ quái
Ngày đăng: 16:12 30/04/20
Hoắc Việt cảm thấy Cố Khinh Chu là nữ nhân thích hợp nhất với hắn.
Nàng khôn khéo, nàng thông tuệ, sẽ trở thành đệ nhất phu nhân của Thanh bang.
"Nàng ấy đối với hôn sự của Tư gia, rốt cuộc là có thái độ gì?" Hoắc Việt suy đoán trong lòng.
Hoắc Việt không phải không tìm hiểu qua.
Từ lúc Tư Mộ trở về, Cố Khinh Chu liền chưa bao giờ cùng Tư Mộ tiếp xúc.
Mà nam nhân khác, tự nhiên cũng không dám tới gần Cố Khinh Chu.
Tâm tư Hoắc Việt vòng đi vòng lại, rốt cuộc không có cách nào tĩnh tâm suy nghĩ chuyện xử phạt di thái thái.
Thẳng đến hai ngày sau, hắn mới dành ra thời gian, đi nhìn di thái thái.
Cố Khinh Chu là người đã cứu Hoắc Việt 1 mệnh, đồng thời lại là bạn thân của Hoắc Long Tĩnh, di thái thái cố tình hãm hại nàng, đã là xúc phạm đến cực điểm của Hoắc Việt.
Hoắc Việt rốt cuộc dung không được vị di thái thái này.
Di thái thái bị giam giữ hai ngày, không cho cơm ăn chỉ cho nước, vừa đói vừa mệt, dược hồi xuân trong cơ thể nàng đã tiêu hết, người khôi phục lại lý trí.
"...... Hoắc Việt ta tuy trọng ân tình, nhưng chuyện bất quá tam. Ngươi gây sóng gió, đã là lần thứ ba, ta đối với ngươi đã tận tình tận nghĩa. Hoắc phủ dung không được ngươi, ta sẽ phái người đưa ngươi đi, đối với bên ngoài liền nói là ta bỏ thiếp, về sau ngươi tự do kết hôn." Hoắc Việt nói.
Cái này thật là phương pháp xử lí rất nhân từ.
Mai Anh còn trẻ, Hoắc Việt thậm chí còn cho nàng một số tiền. Nàng là cùng với long đầu Thanh bang, nam nhân khác, ai không muốn nếm thử nữ nhân của long đầu Thanh bang là có cái tư vị gì?
Cho dù là tiểu thiếp bị bỏ, nhưng Mai Anh cũng rất có giá trị.
Chỉ là, nàng giống như không hiểu chính tiền đồ của mình lắm.
Mai Anh khóc lớn: "Lão gia, không được đuổi ta đi!"
Hoắc Việt lạnh nhạt đứng lên.
Hắn đã an bài người, đem Mai Anh đưa đi Nam Dương. Dù sao cũng là cùng ở với Hoắc Việt, Hoắc Việt không muốn để nàng ở lại Nhạc Thành, chính là vẫn không thể để nàng gả chồng dưới mí mắt của mình được.
Mai Anh lại túm chặt vạt áo dài của hắn, gắt gao ôm chân hắn, khóc lớn đại náo, chính là không chịu đi.
"Lão gia, ta cũng không dám nữa, xem như nể tình ân tình với phụ thân ta, ngài bỏ qua cho ta lần này đi, lão gia!" Mai Anh bắt đầu lấy phụ thân nàng ra nói.
Nàng nói chưa dứt lời, đã thấy Hoắc Việt giận quá.
Mai Anh chưa bao giờ kính trọng qua phụ thân ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn nàng, chỉ trách móc phụ thân không cho nàng cẩm y ngọc thực, hại nàng chịu khổ.
Hoắc Việt dùng sức đỡ nàng, rút chân của mình về, thấp giọng nói: "Mai Anh, ngươi hiểu chuyện chút đi, nếu là chọc giận ta, mệnh cũng không có, chẳng phải là càng đáng tiếc?"
"Lan Chỉ, đây là Khinh Chu." Cố Tương giới thiệu, nói: "Nàng là......."
Bộ dạng giống như rất khó mở miệng.
Cố Khinh Chu mới là nữ nhi nguyên phối*, thân phận của nàng chưa bao giờ là xấu hổ!
(* Con của vợ chính thức)
Cố Khinh Chu hơi hơi mỉm cười, ánh mắt u đạm, vô ý thức đỡ lấy áo choàng của mình, nùng tua áo choàng cập eo lay động, men theo bước chân đi xiêu vẹo.
"Nga, nguyên lai là Khinh Chu." Đối phương lại nhận biết nàng, lập tức hiểu rõ thân phận của nàng.
Cố Tương gật gật đầu, lại giải thích thân phận của nữ tử kia với Cố Khinh Chu: "Khinh Chu, đây là Nguyễn Lan Chỉ, là nữ nhi biểu dì của ta."
Tôn Khởi La cùng Tần Tranh Tranh chỉ là biểu tỷ muội bà con xa, cho nên bà con của Tần Tranh Tranh lại là bà con xa, liền cùng Tôn gia không có quan hệ, Nguyễn Lan Chỉ cũng không phải thân thích Tôn gia.
Cố Khinh Chu đối với thân thích Tôn gia đều rõ như lòng bàn tay, không có họ Nguyễn, nàng mỉm cười lại: "Nguyễn tiểu thư."
"Gọi cái gì mà Nguyễn tiểu thư a, gọi biểu tỷ!" Cố Tương lập tức lấy ra uy nghiêm trưởng tỷ, nghiêm nghị nhìn Cố Khinh Chu nói.
Nàng ta tràn ngập ngữ khí, cao cao tại thượng lại ngạo khí, giống ra lệnh cho một người hầu.
Cố Khinh Chu lại hơi hơi xoay đầu, đáy mắt mang vẻ huỳnh huỳnh. Ánh đèn thủy tinh chiếu, làm cho khuôn mặt của nàng thêm một tầng lãnh duệ, mắt nàng nhìn càng sắc bén: "Không nhận nổi a đại tiểu thư, thân thích của ngài, ta sao dám lôi kéo làm quen?"
Dứt lời, nàng không đợi Cố Tương nói cái gì, hơi hơi ngáp một cái, liền nói: "Nguyễn tiểu thư, các tiểu thư, thái thái, ngủ ngon."
Bước đi thướt tha, Cố Khinh Chu đi lên lầu.
Cố Tương tức giận đến run lên, sắc mặt của Tần Tranh Tranh cũng khó coi.
Nguyễn Lan Chỉ đã từng cùng Cố Tương du học chung một đất nước, đã bốn năm năm không tới Cố gia, mơ hồ cảm giác chiều gió Cố gia đã thay đổi.
Cố Khinh Chu cường hãn như thế, đem Cố Tương chèn ép đến nói không nên lời, không khỏi làm Nguyễn Lan Chỉ tò mò.
Mẹ con Cố Tương cũng không phải là ăn chay, sợ một bé gái nguyên phối mồ côi sao?
"Vị Khinh Chu tiểu thư này, đảm bảo sinh đến lợi hại a." Nguyễn Lan Chỉ lẳng lặng mỉm cười, nhìn bóng dáng Cố Khinh Chu lên lầu mà xuất thần.
"Tiểu nhân đắc chí!" Cố Tương hừ lạnh.
"Là chuyện như thế nào a?" Nguyễn Lan Chỉ hỏi.
Tần Tranh Tranh cũng xấu hổ, liền cười nói: "Thời gian không còn sớm, đều đi nghỉ ngơi đi. Lan Chỉ, con đêm nay cùng Tương Tương ngủ chung, hay là đơn độc để ta dọn phòng khách cho con?"
"Con cùng Tương Tương tỷ ngủ chung đi." Nguyễn Lan Chỉ ngoan ngoãn nói, "Có thể cùng trò chuyện tốt với tỷ tỷ một chút."