Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
Chương 136 : Tự đoạn tiền đồ
Ngày đăng: 16:12 30/04/20
Trong nhà tới người khách.
Cố Khinh Chu tắm rửa xong, nằm ở trên giường, dùng quạt ba tiêu quạt mấy cơn gió trong chốc lát, yên lặng mới nghĩ tới Nguyễn Lan Chỉ.
Năm đó Tần Tranh Tranh cùng đường, thân thích bằng hữu đều không ngó lơ tới bà ta, Tôn gia mới thu lưu bà ta.
Nguyễn Lan Chỉ mặc kệ là quần áo hay là khí chất, đều như là sinh ra trong phú quý, Tần Tranh Tranh có thân thích phú quý như vậy sao?
Nếu là có, năm đó vì sao không thu lưu Tần Tranh Tranh?
Vú nuôi của Cố Khinh Chu đem tổ tông tám đời của Tần Tranh Tranh đều nói cho Cố Khinh Chu biết, duy chỉ không nhắc tới họ Nguyễn nhân gia.
"Nguyễn Lan Chỉ?" Cố Khinh Chu hồi tưởng giọng nói và dáng điệu nụ cười của nàng ta, "Giống như gặp qua nàng ta ở nơi nào."
Nàng cảm thấy Nguyễn Lan Chỉ này quen mặt.
Cố Khinh Chu không nghĩ là hiểu biết Nguyễn Lan Chỉ người này, nàng ta là thân thích Tần Tranh Tranh, nhất định sẽ không đối với Cố Khinh Chu mà có thiện ý.
Chẳng sợ Cố Khinh Chu lại hòa khí, thì cũng chỉ sẽ đưa tới phản cảm cho nàng ta.
Cố Khinh Chu cho rằng, nếu tự nàng muốn hiểu biết về Nguyễn Lan Chỉ, có lẽ Cố Tương sẽ khuyến khích Nguyễn Lan Chỉ đối nghịch với nàng.
Không như tưởng tượng, ngày hôm sau khi dậy sớm, Nguyễn Lan Chỉ liền cáo từ, nàng ta dậy sớm bắt xe lửa trở về Nam Kinh.
"Lan Chỉ đi trở về, nàng ta lần này là đi theo quản gia trong nhà đi Hongkong nhập hàng, nàng ta đi tàu biển chở khách chạy định kỳ tới Nhạc Thành trước, cho nên đến xem chúng ta." Cố Tương cười nói, "Nàng ta đã về Nam Kinh rồi."
Nguyễn gia định cư ở Nam Kinh, Nguyễn Lan Chỉ lần này chỉ là từ Hongkong trở về, đi ngang qua Nhạc Thành mà thôi.
"Như thế nào không giữ nó lại ở vài ngày?" Cố Khuê Chương hỏi.
Xem ra, Nguyễn gia thật sự có tiền, có tiền ngay cả đến Cố Khuê Chương cũng nguyện ý tiêu tiền để chiêu đãi Nguyễn Lan Chỉ.
"Nó ra tới chơi mấy tháng, trong nhà điện báo cứ gửi tới thúc giục, lão thái thái nhớ thương nó đến khẩn, nó không có biện pháp, chỉ đành phải đi về trước." Tần Tranh Tranh giải thích nói, "Dù sao Nam Kinh cũng gần Nhạc Thành, lần sau mời nó đơn độc lại chơi."
Cố Khuê Chương gật gật đầu.
"Đây là túi xách Lan Chỉ tặng cho con, nàng ấy mua từ Hongkong." Cố Tương thật cao hứng, cầm cái túi xách da xinh đẹp tiểu xảo, đưa cho Tần Tranh Tranh xem.
Tần Tranh Tranh nhận được thẻ bài, liền nói ngay: "Cái thẻ bài này là của nước Pháp, giá cả không thấp."
Cố Tương tức khắc cần cù tự hỉ.
Cố Khuê Chương cũng nhìn, thấy nhóm di thái thái cùng bọn nhỏ đều nhìn vọng lại đây, bộ dạng thực hâm mộ, ông ta nói: "Chờ sang năm A Thiệu đi nước Pháp du học, cũng mua cho các người túi xách mang như vậy."
Cố gia sớm đã chuẩn bị, đưa Cố Thiệu đi ra nước ngoài niệm thư, đại khái là đầu xuân sang năm.
Cố Khinh Chu ngạc nhiên, trong lòng đột nhiên có cái ý niệm hoang đường.
Cố Thiệu, thật là do Tần Tranh Tranh sinh sao?
Nếu Tần Tranh Tranh chỉ sinh 3 nhi nữ, Cố Khuê Chương sẽ không nâng bà ta lên làm chính thất. Năm đó Cố Khuê Chương nâng Tần Tranh Tranh, trừ bỏ đối với Tần Tranh Tranh có tình cảm, thì còn không phải là bởi vì Tần Tranh Tranh sinh cho Cố Khuê Chương người thừa kế hương khói sao?
"Này liền thú vị." Cố Khinh Chu nhẹ nhàng buông chung trà xuống, dựa vào trên cửa sau lắng nghe.
Nàng nghe được Cố Thiệu cũng là lòng tràn đầy phần khả nghi, Cố Thiệu hỏi: "Mẫu thân, ra nước ngoài niệm thư có thể có cái tốt xấu gì? A tỷ một nữ hài tử cũng đi, huống chi là con?"
"Nó là nữ hài tử a, nó vạn nhất xảy ra chuyện gì, mẫu thân cũng không đến mức không có chỗ dựa vào. Chính là con không giống, con là vận mệnh của mẫu thân a, mẫu thân tuyệt không thể để cho con xảy ra sơ xuất!" Tần Tranh Tranh nói.
Cố Thiệu vẫn là không hiểu.
Hắn đã lên tốt kế hoạch, lão sư hắn cũng giúp hắn xin trường đại học nước Pháp bên kia, đầu xuân sang năm khai giảng là có thể đến.
Phụ thân cũng chuẩn bị tốt tiền tài.
Hết thảy rất thích đáng, nhưng mẫu thân háo thắng nhất của hắn lúc này lại rút lui có trật tự, Cố Thiệu là ngốc rồi.
Cố Thiệu hoàn toàn không biết nên như thế nào mà nói tiếp.
Tần Tranh Tranh lại nói: "Song thân còn sống thì con cái không nên đi xa, nếu con ở nước Pháp xa xôi, mẫu thân có chuyện gì, liền muốn gặp mặt con lần cuối cùng cũng thấy không được."
Cố Thiệu nói: "Mẫu thân, mẹ đừng nói lời không may mắn."
Tần Tranh Tranh nói một loạt đạo lí khuyên giải an ủi, chính là không muốn để Cố Thiệu xuất ngoại.
Hơn nữa, bà ta hy vọng Cố Thiệu tự mình đi thuyết phục Cố Khuê Chương.
Cố Thiệu đại khái vẫn là luôn không có bừng tỉnh, trầm mặc nhiều, nói tiếp không được.
Cố Khinh Chu cũng từ chấn động mà hoàn hồn.
Lúc này, trong lòng nàng nổi lên lạnh lẽo.
Tần Tranh Tranh cùng Cố Thiệu nói những lời này, hẳn là không muốn người khác biết, Cố Khinh Chu liền ôm cặp sách, một lần nữa lặng lẽ xuống lầu, ở nhà ăn dưới lầu ôn tập công khóa.
Thời điểm cơm trưa, Cố Thiệu ủ rũ cụp mặt, thực chịu đả kích.
Hắn người này thực thuần tịnh, nhưng cũng không ngốc.
Mẫu thân hắn nói ra những lời kia, nói rõ muốn hắn tự đoạn tiền đồ, hắn đến bây giờ cũng không rõ ràng lắm duyên cớ, cho nên rầu rĩ không vui.