Thiếu Tá, Kết Hôn Đi
Chương 10 : Xấu xí
Ngày đăng: 15:06 30/04/20
Ninh Mông nghe giọng nói vừa trầm vừa dịu dàng đó khiến cả cơ thể như được buông lỏng, suýt chút nữa đứng không vững. Cảnh sát tiến tới trấn áp tên côn đồ lên xe thế nhưng hắn vẫn còn cố quay lại chửi mắng ầm ĩ hai người đang đứng đó.
Cả người Ninh Mông như phát run, cô càng cố chui sâu vào trong vòng tay ấm áp của Cố Thừa Hiên. Anh cũng vì thế mà đau lòng, càng dùng sức ôm chặt lấy cô.
“Tiểu Cửu…” Ninh Trí Văn nhìn bờ vai không ngừng run lên của Ninh Mông, nếu nói ông không đau lòng là giả, dù ngày thường ông đối xử với cô nghiêm khắc thế nào nhưng khi cô gặp chuyện thế này, ông làm sao có thể không lo lắng cho sự an toàn của cô, “Tiểu Cửu…Không sao…Chúng ta về nhà thôi!”
Ninh Mông rời khỏi vòng ôm của Cố Thừa Hiên, có chút lúng túng nhìn cha mình, vừa rồi cô kìm lòng không được, trước mặt mọi người mà ôm nhào lấy anh, lúc này nghe giọng nói của cha mình truyền tới, giống như kéo lý trí của cô trở lại, khiến cô ngượng ngùng như cô gái mới lớn. Thật ra Ninh Trí Văn cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy cứu được người là tốt rồi.
“Anh…” Ninh Mông nhìn Cố Thừa Hiên, đột nhiên nhớ tới câu cuối cùng anh nói vào lần gặp trước đó, liền hỏi “Lần trước anh nói nếu gặp lại sẽ nói cho tôi biết một bí mật, bây giờ có thể nói cho tôi biết chưa?”
Cố Thừa Hiên nhìn thoáng qua Ninh Trí Văn, cảm thấy nếu nói trước mặt mọi người cũng có chút không tiện nên anh định kéo Ninh Mông qua một bên nói chuyện. Ninh Mông đang định bước theo anh thì Tần Mặc đã bước tới trước cười hỏi: “Tiểu Cửu…Em cảm thấy trong người thế nào? Hay là anh đưa em và chú Ninh đến bệnh viện trước rồi về nhà sau nhé? Cổ của em còn có vết thương kìa.”
Anh ta nói đến đó nhưng ánh mắt lại luôn hướng về phía Cố Thừa Hiên, không hề nhìn thái độ Ninh Mông xem thế nào. Trực giác đàn ông cho Cố Thừa Hiên biết người này hình như có bất mãn gì đó với mình, nhưng anh vốn là một người hờ hững với những người lạ nên cũng không quan tâm lắm. Chỉ là khi nghe giọng nói thân mật của hắn với Ninh Mông, trong lòng anh có chút khó chịu.
“Thật xin lỗi, sẽ có người đến đón tôi và cha, không cần làm phiền đến anh.” Giọng nói của Ninh Mông có chút lạnh lùng, không hề có chút cảm kích nào.
Tầm Mặc chưa bao giờ bị cô đối xử với thái độ đó, trong lòng cũng có chút không thoải mái. Nhưng do từ nhỏ được giáo dục tốt, anh biết ở đây vẫn còn có trưởng bối nên cũng không nói gì nữa, chỉ hướng ánh mắt về phía Ninh Trí Văn. Một người ở trong quan trường nhiều năm như ông, hẳn biết cách nhìn mặt mà nói chuyện. Bầu không khí có chút không ổn, là bậc cha chú nên tất nhiên ông phải đứng ra nói vài câu hòa hoãn: “Tần Mặc, chú nghĩ vết thương trên cổ Tiểu Cửu chắc phải tới bệnh viện, chú thì còn phải về nhà ngay xem ông nội của con bé thế nào, nếu không con đưa chú về nhà trước đi, còn Tiểu Cửu….”
Cố Thừa Hiên thấy ánh mắt Ninh Trí Văn hướng về phía mình, liền hiểu ý nói: “Tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút, lát nữa trở về đơn vị cũng thuận đường đưa cô ấy về nhà luôn.”
Ninh Mông gật đầu, nói “Được” một tiếng rồi vội vàng đi theo Cố Thừa Hiên. Tần Mặc nhìn theo hướng hai người đi, không hiểu sao trong lòng có chút mất mát. Anh suy nghĩ một hồi lại cảm thấy buồn cười vì chính mình, từ khi nào tâm tư của anh lại đặt trên người cô ấy, sao lại có thể nói “mất mát” chứ? Nhưng dường như cô nhóc đó hận mình muốn chết.
“Tôi nói này anh quân nhân kia, anh có thể đem chuyện này quên đi được không?”
“Không thể!” Cố Thừa Hiên thu tay lại, không ngẩng đầu trả lời.
Ninh Mông thấy đến lượt bọn họ nên cũng không thèm đáp trả lại anh, lấy số xong, yên lăng theo anh lên lầu. Bác sĩ thấy vết thương trên cổ Ninh Mông mới đầu cũng sợ hết hồn, hỏi với vẻ trách mắng: “Làm sao mà bị như thế này?”
“Không cẩn thận nên rạch trúng.” Ninh Mông nhìn thoáng qua Cố Thừa Hiên, rụt rè đáp.
“Người trẻ làm chuyện gì cũng nên suy nghĩ một chút chứ, dụng cái này không cẩn thận, cái kia không cẩn thận, không sợ sau này phải mang sẹo sao?”
“A! Sẽ để lại sẹo sao?”
“Rất có khả năng…”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Ninh Mông nghe nói sẽ để lại sẹo, có chút lo lắng, trên người con gái mà có sẹo thì thật không đẹp tí nào.
“Cho nên hai người phải cẩn thận một chút đó! Còn cậu nữa, làm bạn trai thì phải biết nâng niu, chăm sóc bạn gái mình chứ, đứng có làm gì quá đáng. Lần này là để lại sẹo, lần sau nếu vết thương sâu hơn một chút, đụng tới động mạch cổ thì lúc đó muốn khóc cũng không kịp. Bác sĩ vừa kê đơn thuốc, vừa nói những lời răn dạy thấm thía hai người trẻ tuổi.
Ninh Mông và Cố Thừa Hiên vừa nghe thấy mấy từ “bạn trai, bạn gái” đều quay mặt nhìn nhau, trên mặt hai người xuất hiện hai vệt đỏ ửng.