Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

Chương 11 : Tiêm

Ngày đăng: 15:06 30/04/20


Bác sĩ ngoài việc cho thuốc uống và thuốc bôi ngoài da còn bắt Ninh Mông đi tiêm phòng uốn ván. Ninh Mông vừa nghe thấy thế bàn chân đã muốn bước ra khỏi cửa, đến bên cạnh Cố Thừa Hiên nói: “Tôi ra xe đợi anh, anh mau ra nhé.”



Bác sĩ có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Thừa Hiên hỏi: “Bạn gái cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”



“Hơn hai mươi ạ.” Cụ thể cô bao nhiêu tuổi Cố Thừa Hiên cũng không biết nên đành trả lời theo kiểu áng chừng.



“Hơn hai mươi tuổi mà còn sợ tiêm ư?” Bác sĩ có chút kinh ngạc, sau đó lại có chút khinh thường nói, “Thời chúng tôi, đứa trẻ mười tuổi bị tiêm cũng không thấy sợ…”



“Do cô ấy được cưng chiều quá.” Cố Thừa Hiên biết rõ người ở nhà họ Ninh rất cưng chiều Ninh Mông, đặc biệt là ông cụ Ninh.



“À, cậu là quân nhân hả?” Bác sĩ nhìn quân trang trên người anh đánh giá rồi nói: “Mặc dù yêu quân nhân không dễ dàng gì nhưng cũng không nên vì thế mà quá cưng chiều, con gái được cưng chiều mãi sẽ thành thói quen, đến lúc đó thân thể có chuyện gì hai người có hối hận cũng không kịp đâu.”



Vẻ mặt Cố Thừa Hiên tối sầm lại, không thể nói được câu nào, nhưng thật ra khi thấy bác sĩ hiểu lầm như thế trong lòng anh cũng có chút vui vẻ. Trong giây lát trong đầu anh tự nhiên lại xuất hiện ý nghĩ "chuyện hiểu lầm này mà là thật thì tốt biết mấy". Phục hồi lại tinh thần, thấy ánh mắt bác sĩ vẫn còn nhìn mình, anh lúng túng ho hai tiếng, nói: “Tôi sẽ chú ý, phiền bác sĩ kê đơn thuốc, tôi sẽ đi gọi cô ấy vào tiêm…”



Ninh Mông không có chìa khóa xe nên không lên được xe, đành đứng dựa vào cửa xe lấy gương ra soi vết thương trên cổ, nhìn thật đúng là dọa người, bác sĩ nói có thể sẽ để lại sẹo. Ninh Mông vừa buồn vừa lo, nếu thực sự để lại sẹo thì có người muốn lấy cô sao? Cô vừa nghĩ vừa tự lẩm bẩm.



“Có!” Cố Thừa Hiên ở bên trịnh trọng trả lời.



“Anh dọa chết người à? Đi lại cũng không có tiếng động.”



“Đi, quay lại tiêm.”


Cố Thừa Hiên hoàn toàn không ngờ cô có thể trả lời trực tiếp như vậy, suýt nữa bị sặc: “Đợi chút nữa tôi kiếm tờ giấy viết lại cho cô, cô dựa vào đó mà uống nghe chưa? Thật phiền quá đi!”



Ninh Mông dừng bước đứng sau Cố thừa Hiên làm bộ nhát ma: “Hừ! Tưởng anh kiên nhẫn lắm chứ, lại còn tham gia quân ngũ nữa chứ, sao trong quân đội người ta không rèn giũa tính nóng nảy của anh nhỉ?”



Lên xe, Cố Thừa Hiên tìm mãi không được giấy bút nên đành lấy điện thoại của Ninh Mông viết tin nhắn lưu vào tin nháp, vừa bấm vừa điện thoại anh vừa nói: “Vết thương của cô không được để thấm nước, chú ý không được ăn đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ, một thời gian sau vết thương mới ăn da non, lúc đó sẽ hơi ngứa, không được phép gãi…”



“Cố Thừa Hiên…” Ninh Mông nghiêm túc nhìn Cố Thừa Hiên, cô cảm thấy dáng vẻ lúc này của anh thật đẹp, sự quan tâm của anh lúc này cũng giống như đêm hôm đó, khiến cô có cảm giác mình như là công chúa được người khác trân trọng, cảm giác đó đánh trúng vào chỗ sâu nhất trong lòng cô, khiến trái tim cô chợt run rẩy.



“Ừ?”



“Sao anh biết rõ mấy chuyện này thế?”



“Bị thương nhiều lần đương nhiên sẽ biết rõ.” Cố Thừa Hiên không ngẩng đầu, ngón tay vẫn liên tục bấm bàn phím, mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, “Còn nữa, nếu trên da xuất hiện triệu chứng dị ứng với thuốc thì lập tức ngừng uống thuốc, đến bệnh viện kiểm tra ngay…”



“Cố Thừa Hiên…”



“Ừ?”



“Anh thật tốt…”



Cố Thừa Hiên ngẩn người, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang tươi cười của Ninh Mông, mãi lúc sau mới chậm rãi, lo lắng hỏi: "Tiểu Cửu.... Tôi có thể chụp một tấm hình của cô không?"