Thiếu Tá, Kết Hôn Đi
Chương 26 : Sống qua ngày
Ngày đăng: 15:07 30/04/20
Ninh Mông lắng nghe Cố Thừa Hiên nói đầu tiên là sửng sốt, sau đó đỏ mặt che miệng lại cười. Cố Thừa Hiên nằm trên người cô, ở dưới thân cô cười khúc khích làm giường chuyển động theo, làm anh càng thêm chán nản. Dục vọng phía dưới anh còn chưa có lui đi, hiên ngang dựng đứng, bị ngăn cách một lớp vải, trướng lên vô cùng khó chịu.
Cố Thừa Hiên bình ổn lại hơi thở của mình, xộc xệch đứng dậy, muốn đi vào phòng tắm tự mình giải quyết. Anh vừa có động tác….. tiếp theo Ninh Mông liền “lăn lông lốc” đứng lên, nhanh chóng chui vào trong ổ chăn, ôm chăn si ngốc nhìn anh cười, mười giây sau liền đau hông, ho khù khụ. Cố Thừa Hiên bắt đắc dĩ thở dài, đi tới vỗ lưng giúp cô thuận khí, nói: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm một cái.”
Ninh Mông có viết một vài tiểu thuyết ngôn tình, bên trong ít nhiều cũng có đề cập đến chuyện giường chiếu nam nữ, cô nhìn thấy bộ dáng bực tức của Cố Thừa Hiên, nói gì thì nói cũng hoàn toàn không có nghĩ đến trong đầu, chỉ là thuận miệng nói ra thôi: “Anh muốn tự mình đi giải quyết à? Cầm theo khăn giấy đi, hôm qua em quên bỏ khăn giấy vào phòng tắm rồi……”
Cố Thừa Hiên trước sau như một, giống như uống rượu, cộng thêm ánh đèn trong phòng ngủ, mặt đỏ lên không bình thường, giờ phút này, một đôi mắt híp lại nhìn Ninh Mông, lát sau cô bị dọa cho chột dạ, nói chuyện cũng có chút lắp bắp: “Anh……Anh làm gì đấy…..Sao lại nhìn em như vậy?”
“Có vẻ em rất am hiểu những thứ này?” Cố Thừa Hiên chậm rãi hỏi.
“Em……Em viết tiểu thuyết thì cần đến thôi…..Tự mình tìm….Tìm lấy tư liệu để viết thôi…..” Quần áo trên người cô đã bị Cố Thừa Hiên lột sạch, lúc này khỏa thân trốn trong chăn, trái lại trong mắt Cố Thừa Hiên lại có một lực hấp dẫn.
Anh chậm rãi áp sát đến: “Tư liệu gì thế?”
“Thì những cái này ở Nhật Bản….Thì cái gì V, anh biết đó…..” Ninh Mông thấy anh không ngừng áp sát đến, vội vàng lui về phía đầu giường trốn đi, sợ tới mức liên tục kêu to, “Em sai rồi, Cố Thừa Hiên…. Em không dám, em cũng không nhìn thấy……”
Cố Thừa Hiên vươn cánh tay ôm cô vào trong ngực, cố định ở đầu giường. Nhìn vào ánh mắt hoảng sợ của cô, cúi đầu, không chút do dự cắn nhẹ một cái trên môi cô: “Ngày mai nộp lại cho anh, cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ!”
Ninh Mông bị anh dọa cho trong sống ngoài khê, nhìn bóng lưng anh thản nhiên bước vào phòng tắm, đấm lên giường cười to.
"Em không phải cảm thấy mệt mỏi là tốt rồi." Cố Thừa Hiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. Vỗ vỗ cánh tay cô, lưu luyến nói, "Anh thật sự phải đi, em ngoan ngoãn ở nhà, có chuyện gì thì gọi cho anh...... Còn nữa, đối với bên ngoài nhất định phải giữ bí mật thân phận của anh, biết không? Nếu không, đối với anh, đối với em mà nói, đây sẽ là chuyện rất nguy hiểm."
"Biết, " Ninh Mông là rất ít kinh nghiệm chia ly, huống chi lại là người chồng mới kết hôn một ngày, có chút đau lòng, nhưng vẫn hiểu chuyện, lui ra khỏi ngực anh, đỏ mắt thay anh sửa lại một chút cổ áo sơ mi, "Anh còn chưa có ăn điểm tâm, em xuống mua cho anh."
Cố Thừa Hiên đỡ lấy hông cô, kéo cô vào trong ngực, thở dài cúi người dán lên cánh môi mềm mại: "Đừng để anh lo lắng......"
Nụ hôn của anh bá đạo mà nóng rực, cô ngửa đầu đón lấy, trong lòng ê ẩm chua chát, cảm giác giống như lúc nhỏ uống nước trà. Đợi đến cô thở hổn hển anh mới buông ra, Ninh Mông phát hiện ánh mắt anh cực kỳ lóe sáng, trên mặt đầy vẻ thỏa mãn thì cô đỏ mặt nện cho anh một cái: "Tối qua tại sao kỷ thuật không tốt như vậy? Lưu manh, lần đó ở bệnh viện còn nhìn em!"
Cố Thừa Hiên nghe cô nhắc tới tối hôm qua cùng với lần đó ở bệnh viện ngoài ý muốn, trên mặt vừa xanh vừa đỏ, ho khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Ở bệnh viện lần đó là ngoài ý muốn...... Khụ khụ...... Về phần tối hôm qua, loại chuyện đó, anh là lần đầu tiên, còn không có nắm giữ kỹ thuật mấu chốt, lần sau em đem ‘ giáo án ’ mang đến, anh bảo đảm học giỏi kiến thức, để cho em hài lòng......"
Ninh Mông hôm nay lần thứ hai bị anh hôn đến, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vội vàng chạy đến cửa cúi đầu mang giày, trong miệng lắp ba lắp bắp giải thích: "Em mua điểm tâm ở trên đường cho anh, anh ở đây dưới lầu chờ em."
Cố Thừa Hiên nhìn cô cúi đầu, lộ ra cổ cong tuyệt đẹp, khóe miệng tràn ra một nụ cười nhàn nhạt. Rốt cuộc, anh cảm thấy, chính mình cũng thật là hạnh phúc, giống như ánh nắng sớm mai, sau này ngày nào cũng có thể nhìn thấy. Có cô vợ nhỏ đáng yêu như vậy, anh lại cảm thấy coi như mỗi ngày ở trong sân huấn luyện mệt mỏi muốn chết muốn sống, về đến nhà, có thể thấy khuôn mặt tươi cười của cô, hẳn là chuyện vui vẻ nhất trên đời.
Đây chính là cô nói "Sống qua ngày" sao? Đơn thuần, bình thản, tốt đẹp, hạnh phúc...... Được như vậy, anh thật may mắn......
_________________