Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

Chương 27 : Lại mặt (vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới)

Ngày đăng: 15:07 30/04/20


Lúc sau, Cố Thừa Hiên nhận lấy điểm tâm đơn giản rồi dặn dò cô mấy sau đó bước lên xe. Ninh Mông đi đến quán ăn sáng bên đường gọi một phần bún gạo, ngẩn người cắn chiếc đũa. Bây giờ còn sớm, lại là Chủ nhật, quán ăn cũng không có nhiều người, bà chủ bưng bún gạo tới, liền lôi kéo Ninh Mông bắt đầu tán gẫu.



“Chao ôi….. Em gái, vừa rồi đó là bạn trai à?”



“Là chồng của tôi….” Cách lớp hơi nước Ninh Mông nhìn bà chủ một cái, không măn không nhạt trả lời.



“Chà, ta nhìn thấy em rất nhỏ bé nha, đã kết hôn rồi sao? Lại còn gả cho một quân nhân….Haiz….Quân tẩu không dễ dàng tí nào nha….”



Xem này, Ninh Mông lại càng mặc kệ bà ta, chỉ trả lời một câu đơn giản “Không tệ” liền vùi đầu vào ăn từng miếng lớn bún gạo. Đối phương thấy cô bày ra bộ dạng khó gần, tự cảm thấy mất mặt, đi đến trước cửa tiệm ngồi xuống, bắt đầu ngồi bóc tỏi. Từ đầu đến cuối Ninh Mông đều không ngẩng lên, một giọt nước mắt rơi vào trong tô. Ai cũng nói quân tẩu khó khăn, trái lại cô cảm thấy không hề gì, lúc này mới nhớ là phải về nhà, mới nóng lòng đứng lên.



Ngày hôm sau, cô dâu về nhà bố mẹ, chú rể không có bên cạnh, cũng không có vấn đề gì. Nhưng anh phủi đít bỏ đi, nếu cô gặp Tần Mặc cà Tần Vũ Linh thì làm thế nào? Tuy nói đây là địa bàn nhà cô nhưng lấy một địch hai cũng phải có bản lĩnh hơn người. Mà bản lĩnh hơn người này ở trước mặt Thị trưởng Ninh căn bản không thể thực hiện.



Hít mũi một cái, Ninh Mông lại cảm thấy cái gì nên tới thì tới, binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, trước mặt cô không phải còn có Trữ ông cản trở sao? Vội vã ăn xong điểm tâm, Ninh Mông liền thuê xe trở về khu nhà mình. Vừa vào khu dân cư đã nghe thấy Tần Vũ Linh giận dữ mắng mỏ Tần Mặc. Cô cảm thấy có chút xấu hổ, trực tiếp chạm mặt nhất định không tránh được một trận đại chiến võ mồm, lúc này bên cạnh lại không  có  Cố Thừa Hiên, nếu Tần Mặc ghi thù, ra tay đánh lại, thua thiệt tuyệt đối là mình!



Nghĩ đến đây, Ninh Mông cẩn thận xách túi lên, nhón chân lên, nhẹ chân nhẹ tay lên lầu. Vừa mới mở ra cửa chống trộm nhà mình, liền nghe thấy tiếng Tần Mặc âm trầm  ở phía sau vang lên: "Tiểu Cửu, em trở lại......"



Ninh Mông chột dạ gật đầu một cái, cực kỳ khó khăn nhìn cười, quay đầu đi chào hỏi: "Chuyện này, nhà em còn có việc, đi vào trước."



"Vội cái gì? Em bây giờ đã lập gia đình, chúng ta sau này cơ hội gặp mặt ít đi rồi, thừa dịp này cùng nhau trò chuyện một chút......" Lời này là của Tần Vũ Linh.


"Dám nói bậy nữa, xem anh thế nào trừng trị em?" Cố Thừa Hiên giọng nói nghiêm nghị dạy bảo cô, "Đi ngủ sớm một chút, trước khi ngủ kiểm tra cửa sổ một chút, còn nữa, cùng mẹ ngoan ngoãn mà học nấu cơm, sau khi đến anh sẽ nghiệm thu thành quả."



Ninh Mông sửng sốt 10 mấy giây mới phản ứng được, "Mẹ" trong miệng anh là chỉ mẹ của mình, nói thật thuận miệng. Hai người qua lại vài câu, Ninh Mông cúp điện thoại, cầm áo ngủ lên đi vào phòng tắm.



Thư thư phục phục rót một tắm sau, Ninh Mông còn gọi điện thoại về nhà, nói rõ vài ngày tới, mình vẫn là về nhà ăn chực, thuận tiện học tập một chút tài nấu nướng. Người nhà họ Ninh cho là cô có tinh thần tự giác làm vợ, cũng mừng rỡ hưởng ứng. Cô nghe mình mẹ giọng nói hả hê, bất đắc dĩ nâng trán.



Từ nhỏ đến lớn, Ninh Mông chưa từng một mình ở nhà qua đêm, tuy nói không tin quỷ thần, nhưng mà ở trong căn nhà hai trăm thước vuông, cô ngủ được rất ít. Nửa đêm đột nhiên thức tỉnh, cô có thói quen lấy ra điện thoại di động, phản ứng đầu tiên chính là gọi điện thoại cho Cố Thừa Hiên. Mở khóa bàn phím nhìn thấy là rạng sáng ba giờ, buồn bực bới bới tóc, đặt điện thoại di động xuống, đứng dậy đem tất cả đèn mở ra, cả đêm không ngủ được nữa.



Suốt một tuần, Ninh Mông đều sống ở nhà họ Ninh, ngay cả buổi tối cũng không trở về nhà nữa. Tài nấu nướng không có tiến bộ, nhưng trên mặt lại dày thêm chút thịt. Đêm trước khi đi bộ đội, Cố Thừa Hiên lần nữa khai sáng cô, lần nữa hỏi tới vấn đề anh quan tâm nhất:"Giáo án" cùng "Tài nấu nướng".



"Làm sao anh vẫn nghĩ đến “giáo án”? Cố Thừa hiên, em phát hiện anh là một k3 biến thái!" Ninh Mông bất mãn quát lớn.



"Cái gì gọi là biến thái?" Cố Thừa Hiên giọng nói trước sau không hề thay đổi.



"Anh thắng!" Ninh Mông giận đến cắn răng, "Ngày mai những gì nên mang em nhất định sẽ mang đủ!" Nói xong liền cúp điện thoại.



Suy nghĩ trong chốc lát, chính mình không bản lĩnh nấu nướng nếu như thực bị Cố Thừa Hiên khảo nghiệm căn bản là không qua cửa được, cuối cùng định thừa dịp siêu thị chưa đóng cửa, Ninh Mông chạy đi mua mấy túi mì ăn liền cùng bánh trôi. Ngày thứ hai, mang theo một đống lớn túi ăn, trên lưng cõng theo "giáo án" đi theo người được Cố Thừa Hiên phái tới.



Tác giả có lời muốn nói: vì vậy, sẽ phải lập tức đi bộ đội, mang theo giáo tài a...... Các ngươi hiểu