Thiếu Tá, Kết Hôn Đi
Chương 4 : Đau lòng
Ngày đăng: 15:06 30/04/20
Ninh Mông sau khi thay quần áo, thì hai người đi đến chỗ Cố Trạch Vũ và Hàn Lăng Sa chào hỏi, hai người họ cười cười nhìn cô với ánh mắt đầy hứng thú. Sau đó cô và Cố Thừa Hiên giữ khoảng cách 30cm rời khỏi. Đến sân bay mới biết thì ra vừa mới thi tốt nghiệp trung học xong, học sinh đi du lịch đến thành phố N khá đông nên vé máy bay đã bán hết. Ninh Mông không thể không về, Cố Thừa Hiên sợ cô xảy ra chuyện, nhíu mày một lát rồi hỏi: “Muốn tôi lái xe đưa cô về hay đi xe lửa?”
“Khụ khụ…” Ninh Mông dường như bị câu nói của anh làm cho sặc, nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ mặt khinh thường rồi nói: “Như bây giờ mà nói, vé xe lửa còn khó mua hơn vé máy bay. Anh… không phải chỉ ngồi loại phương tiện hiện đại chứ? Hay là thực sự từ trước tới giờ chưa từng đi mua vé tàu?”
Quả thực từ trước tới giờ Cố Thừa Hiên ít khi tự mình đi mua vé. Khi đi đâu thực hiện nhiệm vụ thì bộ đội sẽ có người chuẩn bị sẵn vé cho anh, ở nhà muốn đi đâu xa thì đã có thư ký của Cố Trường Tân lo liệu. Tính ra nếu tự mình mua vé thì đây là lần đầu tiên, cho nên không biết cũng là chuyện binh thường. Đối với ánh mắt châm chọc của Ninh Mông với mình anh cũng không thèm để ý. Vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh như băng hỏi: “Tôi tự lái xe về, cô ở đây đợi hay về cùng tôi?”
“Anh cho rằng nếu như chúng ta bây giờ trở về ba tôi dễ dàng thả tôi đi sao?” Ninh Mông cắn móng tay suy nghĩ một hồi nói: “Chúng ta lái xe trở về thì mất khá nhiều thời gian. Anh muốn chúng ta ở cùng nhau lâu như thế sao?”
Cố Thừa Hiên suy nghĩ một lát, đại đội trưởng chỉ bảo anh quay về doanh trại có nhiệm vụ chứ cũng không nói cụ thể là gì. Gọi điện thoại về đơn vị hỏi nhiệm vụ cũng không gấp, chỉ cần về sớm một chút để trao đổi kế hoạch trước khi tiến hành nhiệm vụ. Cố Thừa Hiên nghĩ, nếu đã không mua được vé, nhiệm vụ ở đơn vị cũng không vội nên cùng Ninh Mông đi mua hai vé xe đường dài.
Thành phố G và thành phố N cách nhau cũng không quá xa, chỉ khoảng một ngày một đêm ngồi xe là tới. Bởi vì muốn nghỉ ngơi ở trên xe nên mua vé xe giường nằm, giường ngủ là hai giường hai tầng. Cố Thừa Hiên đưa Ninh Mông đi lấy vé rồi tìm đúng chỗ ngồi. Nhìn qua bên cạnh có hai người, là một đôi vợ chồng trẻ, lúc này đang vui vẻ ôm nhau cùng ăn đồ ăn vặt.
“Cô muốn nằm giường trên hay giường dưới?” Cố Thừa Hiên thu hồi ánh mắt, hỏi Ninh Mông đang cúi đầu trong túi tìm vật gì đó.
Người phụ nữ kia còn đang định tiến lên nói tiếp thì bên cạnh có người đột nhiên lên tiếng: “Đây không phải con gái của thị trưởng Ninh sao? Lần trước tôi xem phỏng vấn nhân viên thị chính đã từng gặp qua.”
Lời vừa nói ra, mọi người trong xe đều nhìn người phụ nữ đánh cô bằng ánh mắt có chút hả hê. Người phụ nữ đó cũng bị hù dọa, tức giận đá vào người đàn ông còn đang nằm dưới đất kia rồi lúng túng trở về giường của mình. Ninh Mông kéo tay Cố Thừa Hiên đến trước mặt người phụ nữ kia nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Cô nhớ cho rõ, chỉ cần cô còn ở thành phố N này một ngày, Ninh Mông tôi sẽ có cách làm cho cô không yên ổn.”
Người phụ nữ đó không dám nhìn cô, cúi đầu, hoàn toàn mất hết khí thế lúc nãy. Cố Thừa Hiên bước tới kéo Ninh Mông trở lại giường rồi dựa vào ánh đèn mờ mờ trên xe ngồi xuống xem vết thương trên mặt cô, thấy mắt cô đỏ đỏ, anh thở dài an ủi: “Bây giờ còn sớm, ngủ một chút đi, tôi ngồi ở đây canh chừng cho được không?”
Ninh Mông không trả lời, quấn lấy chăn, co người lại nằm xuống. Cố Thừa Hiên thấy Ninh Mông bỗng trở nên yếu đuối như vậy thì có chút đau lòng. Suy nghĩ vài phút, cuối cùng bỏ qua lý trí của mình dựa vào cảm tính, dang tay ôm cô để cô dựa vào người mình, lấy chăn đắp lên hai người, chỉ chừa lại một cánh tay của mình ở ngoài, cách lớp chăn, nhẹ nhàng vỗ về cô để cô chìm vào giấc ngủ giống như đang dỗ dành một đứa bé.
Đêm nay, họ vốn là hai người xa lạ lại ở trên một chiếc giường truyền hơi ấm cho nhau. Cố Thừa Hiên cảm thấy đêm nay thật khác thường, trong lòng nặng trĩu, cúi đầu nhìn cô gái đang nhắm mắt ngủ say mới tìm được đáp án, thì ra là do cô gái luôn được mọi người xem như bảo bối này. Mà Ninh Mông đêm nay ngủ cũng rất ngon, trong mơ giống như có một chỗ dựa ấm áp, không ngừng cung cấp hơi ấm cho cô, làm cho cô càng muốn lại đến gần hơn.
Trong xe cũng nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, tên đàn ông kia cũng đã bò dậy trở về giường của mình. Tất cả lại giống như không xảy ra chuyện gì, lái xe cũng tắt đèn, tiếp tục lái xe. Bóng tối bao trùm cả xe, lâu lâu lại có một chút ánh sáng bên ngoài hắt vào, rồi sau đó lại là bóng đêm bao phủ.