Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

Chương 5 : Cảm động

Ngày đăng: 15:06 30/04/20


Chừng sáu giờ sáng ngày thứ hai, xe khách đã đến bến xe thành phố N. Lúc năm giờ sáng Cố Thừa Hiên đã thức dậy, Ninh Mông nằm trong lòng anh ngủ rất ngon, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, bộ dạng như con nít. Cố Thừa Hiên nhìn thấy thấy dáng vẻ Ninh Mông, nơi mềm mại nhất trong lòng bị thức tỉnh, vốn đã thành thói quen sáng sớm ngủ dậy được nghe hiệu lệnh rời giường, sau đó cả ngày lặp đi lặp lại việc huấn luyện buồn tẻ hoặc là làm nhiệm vụ không biết sống chết ra sao. Giờ phút này, mở mắt ra nhìn, thấy cô gái trong lòng ngủ say, Cố Thừa Hiên cảm thấy rất tốt.



Cẩn thận mà nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, má bên kia có chút hơi sưng đỏ, đôi mắt có chút sưng lên, có lẽ nguyên nhân là do đã khóc. Cố Thừa Hiên vẫn duy trì tư thế này, không dám di chuyển, tối hôm qua làm ầm ĩ đến hơn ba giờ sáng, tinh thần của cô vốn đã không tốt, anh nhớ lại nên vẫn để cô nghỉ ngơi thêm một chút.



Sau khi xe vào trạm, có một vài hành khách lục đục đi xuống, cũng có một vài người cảm thấy còn sớm, liền quyết định ở trên xe ngủ thêm một chút cho đến khi trời sáng rõ sau đó mới rời đi. Cố Thừa Hiên đưa mắt nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, một cặp nam nữ đang thu dọn đồ đạc, nhìn bộ dạng người phụ nữ nhất định là hoàn toàn trở mặt với gã đàn ông kia, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, mặc kệ gã đàn ông đang nắm lấy cánh tay cắn răng chịu đựng kêu đau, trực tiếp đi xuống xe. Gã đàn ông quay đầu lại, nhìn thấy Cố Thừa Hiên đang nhìn chằm chằm vào mình, bị ánh mắt nhìn chăm chú khiến cho lòng bàn chân của anh ta toát ra khí lạnh, hành lý cũng không cần, vội vàng trốn xuống xe.



Cô Thừa Hiên thu hồi ánh mắt, hơi hơi hoạt động cái cổ cứng ngắc, sáng sớm râu ria còn chưa được cạo sạch khẽ chạm vào trán Ninh Mông, có cảm giác nhột nhột khiến Ninh Mông từ trong giấc mộng tỉnh lại.



Ninh Mông hơi híp mắt lại rồi nghẹn ngào kêu hai tiếng, lại duỗi thân ra dùng hai tay dụi dụi mắt, khi ánh mắt bắt đầu rõ ràng, mới thoáng nhớ lại chuyện tối qua. Nháy mắt trong lòng cảm thấy oan ức, chép miệng muốn khóc, đối với gã đàn ông kia cảm thấy hận đến nghiến răng nghiến lợi.



“Tỉnh rồi à?” Giọng nói của Cố Thừa Hiên vang lên trên đỉnh đầu.



Ninh Mông quay đầu lại nhìn anh, ý thức được tư thế hiện tại của hai người quá mức thân mật, trong nháy mắt cô liền đỏ mặt, hơi hơi gật đầu, “Ừm” một tiếng xem như trả lời.



“Cô có thể nhúc nhích không?” Giọng nói của Cố Thừa Hiên không lạnh lùng giống như bình thường, không biết là mới tỉnh ngủ hay là do nguyên nhân gì, Ninh Mông cảm thấy được hôm nay anh không còn lạnh lẽo bao trùm lấy, không còn là một tảng băng lớn, ngược lại còn có chút người bình thường rồi.



“À?” Ninh Mông mở to hai mắt nhìn người trước mặt, không thể không nói, những lời này của anh bị cô nghĩ khác đi, trước kia xem tiểu thuyết ngôn tình, cảm thấy chính bản thân mình hơi giống một chút trong tiểu thuyết, khi nam chính nói đến đây, dưới tình huống này, đều là ở trên giường……



“Hai cánh tay của tôi đã tê dại muốn rớt xuống, trước tiên cô có thể di chuyển một chút không, chờ một lúc thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ xuống xe.” Cố Thừa Hiên cho rằng cô không hiểu ý của mình, vội vàng giải thích.


Ninh Mông lắc đầu như trống bỏi không ngừng phủ nhận: “Không có, thật sự không có! Con đảm bảo, con thề đó!”



“Chuyện này để ta xử lý sau!” Ninh Trí Văn vừa nói vừa ngồi lại xuống sofa, “Ta hỏi con, tối hôm qua hai đứa đi đâu? Hai đứa vừa ăn tối xong đã đi, đi lâu như thế mà sao giờ này mới về?”



“À, chuyện là vậy ạ?” Ninh Mông thở phào nhẹ nhõm, thấy ba mình bắt đầu cau mày mới giải thích: “Lúc đến sân bay mới biết là hết vé, chúng con phải đi xe khách đường dài trở về nên vừa mới về là phải…”



“Thật không biết trong đầu con suốt ngày nghĩ cái gì?!” Ninh Trí Văn đi tới bên cạnh, gõ gõ vào đầu cô, hận nỗi rèn sắt không thành thép. “Lúc mới đầu chính con la hét ầm ĩ muốn ở lại thành phố G, hứa sẽ trở về trước giờ cơm trưa hôm sau. Kết quả thì sao? Còn làm phiền thêm một người, con nói một chút đi?! Rốt cuộc con đã làm những gì? Không mua được vé máy bay thì buổi tối cùng mọi người trở về không được sao? Vậy mà còn đi xe khách đường dài, con có biết như vậy rất nguy hiểm không?”



Nhìn vẻ mặt nổi giận của Ninh Trí Văn, Ninh Mông trong lòng lầm bầm một câu: “Con mà sớm biết không an toàn như vậy, con cũng sẽ không làm thế.”



Ninh Trí Văn liếc mắt nhìn khiến chân tay Ninh Mông mềm nhũn, cười cười nắm lấy cánh tay Ninh Trí Văn: “Vậy có gì đâu mà làm phiền anh ta chứ? Anh ta cũng có nhiệm vụ mà, cũng chỉ là thuận đường thôi.”



“Thuận đường? Con cho rằng ai cũng có đầu óc đơn giản giống con chắc? Người ta chỉ nói một câu như thế, con cũng tin là thật sao?”



“Anh ta có nhiệm vụ thật mà, vừa rồi anh ta ngay cả bữa sáng cũng không ăn mà trở về đơn vị.”



“Con nghĩ rằng ai cũng như con, cứ một chút là nghĩ tới ăn à?”



Đến đây Ninh Mông không dám nói tiếp nữa, nhưng vừa nghe ba mình nói anh ta là đặc biệt đưa mình trở về, trong lòng tự nhiên có chút ấm áp, sự “cảm động” buổi sáng lại dâng lên trong lòng.