Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 118 : Trước ngày xuất giá
Ngày đăng: 18:03 30/04/20
💋 edit: Phương Moe 💋
Nháy mắt liền tới cuối tháng tư, cách ngày Giang Diệu xuất giá còn có ba ngày.
Một đêm này, Giang Diệu mới vừa tắm rửa xong thì Kiều Thị liền đến.
Trong ngày thường, Kiều Thị mỗi đêm đều sẽ tới chỗ nàng nên Giang Diệu đúng là không phát giác ra điểm gì dị thường, nàng chỉ thấy vẻ mặt mẫu thân có chút không tự nhiên, lúc này nàng mới chớp chớp mắt to, kỳ quái hỏi:
“Nương làm sao vậy?”
Kiều Thị để tất cả bọn nha hoàn đi ra ngoài, sau đó hít sâu một hơi, đem sách nhỏ đã chuẩn bị kỹ càng lấy ra, đưa cho nữ nhi.
Tuy nói tính tình Kiều Thị thẳng thắn, nhưng chuyện liên quan đến phu thê ân ái, tóm lại là nàng có chút khó mở miệng, phiền phiền nhiễu nhiễu mới đưa sách nhỏ mở ra, đem kinh nghiệm của chính mình truyền thụ cho nữ nhi.
Giang Diệu từ nhỏ đã yêu thích đọc sách, nhưng hiện nay nhìn phía trên sách nhỏ này đều là hình ảnh nam nữ hoả thân, rồi đủ loại tư thế ân ái… nàng lập tức liền hiểu rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
Có điều ——
Những chuyện này nàng xác thực không hiểu, đúng là nên học.
Gò má Giang Diệu đỏ bừng bừng, mặc dù có chút thẹn thùng, mà nàng lại là học sinh ngoan, xưa nay sẽ không tỏ vẻ hiểu biết, nên nếu có vấn đề gì còn nghi hoặc thì nàng sẽ hỏi rõ ngay lập tức.
Kiều Thị vốn còn có chút không được tự nhiên, nhưng thấy nữ nhi trước mắt giống như học sinh ngoan ngoãn học hỏi tỉ mỉ, nhất thời nàng cũng thả lỏng hơn.
Mà cũng đúng thôi, chuyện phu thê cũng là một môn học nha, có cái gì mà phải ngượng ngùng nhăn nhó đây.
Chờ đến khi xem hoàn chỉnh bản xuân cung đồ xong, Kiều Thị ngáp một cái, hỏi:
“Con còn có vấn đề gì muốn hỏi nữa không?”
Hai tay Giang Diệu giữ chặt bản xuân cung đồ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến mức nhỏ máu, sửng sốt một lúc, liền lắc đầu một cái.
Chờ Kiều Thị rốt cục yên tâm rời đi, lúc này Giang Diệu mới lên trên giường nghỉ ngơi.
Chỉ là nàng lăn qua lộn lại ngủ không được, trong đầu đều là nội dung của xuân cung đồ mới xem vừa nãy. Khổ nỗi trí nhớ nàng lại tốt, nhìn qua một lần là sẽ đem nội dung nhớ như in trong đầu, làm sao cũng không thể quên được.
Ngủ không được, Giang Diệu liền ngồi dậy, mở xuân cung đồ ra, dự định ôn tập lại một lần nữa.
Chỉ là từ Kiều Thị cho đến xuân cung đồ đều miêu tả rất cẩn thận, hình ảnh chân thực, thậm chí ngay cả từng chiếc lông cũng được vẽ tỉ mỉ rõ ràng. Giang Diệu lật vài tờ, nhìn thấy hình vẽ vật kia của nam tử, Giang Diệu theo bản năng liền liên tưởng đến của Lục Lưu.
Thời điểm nàng tỉnh tỉnh mê mê, Lục Lưu đã đem nàng ôm lên giường nhỏ, khom lưng cởi giầy cho nàng.
Giang Diệu thấy hắn nhìn chân của mình, nàng theo bản năng động đậy ngón chân, sau đó đem hai chân tiến vào trong chăn.
Lục Lưu giúp nàng đắp kín chăn, thời điểm điều chỉnh gối, tay liền dừng một chút.
Giang Diệu nhất thời phản ứng lại, ôm chặt lấy cánh tay của hắn.
“… Sao vậy?” Ngữ khí Lục Lưu bình tĩnh hỏi.
Giang Diệu lắc đầu một cái, một đôi mắt to nhìn hắn, nói:
“Không có gì, chính là —— chàng nhìn cũng đều nhìn rồi, giờ chàng đi nhanh lên đi.”
Biết nàng lo lắng, Lục Lưu trầm mặc một hồi, mới nói:
“Ta ngồi lại một chút, chờ nàng ngủ thì ta sẽ đi. Yên tâm, sẽ không để cho người nào phát hiện.”
Lục Lưu đem cánh tay rút ra, sau đó cầm tay nàng đặt vào trong chăn, hắn vuốt ve khuôn mặt của nàng, cuối cùng cúi người hôn lên trán nàng, nói: “Ngủ đi.”
Ngữ khí hắn ôn nhu, như đang dỗ dành hài tử.
Thấy Lục Lưu không phát hiện ra cái gì, Giang Diệu tự nhiên yên tâm nhắm mắt ngủ.
Nghe hô hấp của tiểu cô nương đều đều, Lục Lưu liền biết nàng đã ngủ.
Hắn cũng nên đi rồi.
Hắn hôn lên môi nàng một cái, sau đó nghĩ tới điều gì, liền vươn tay sờ soạng dưới gối đầu của nàng. Hắn đem sách lấy ra, mở ra nhìn một chút, lúc này mới hiểu ý nở nụ cười, nhất thời đã rõ ràng chính mình nên làm như thế nào mới tốt. Sau khi xem kĩ, hắn một lần nữa để lại chỗ cũ.
(๑>◡<๑)
Ngày hôm sau, lúc Giang Diệu tỉnh dậy, nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, cảm giác như là nằm mơ, nàng cũng không biết Lục Lưu có phải đã tới thật hay không.
Có điều nàng nhìn bên cạnh gối của mình có một tiểu châu chấu, liền rõ ràng không phải là mộng.
Nàng nằm trong chăn một lúc, lại ngồi dậy, một mặt buồn bực đem xuân cung đồ dưới gối lấy ra lật qua lật lại. Nghĩ đến vật kia của Lục Lưu to hơn rất nhiều so với nam tử bình thường, Giang Diệu liền không có chút nào chờ mong đêm động phòng hoa chúc hai ngày sau.