Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 119 : Đón dâu
Ngày đăng: 18:03 30/04/20
💋 edit: Phương Moe💋
Chớp mắt một cái đã qua hai ngày.
Sáng sớm ngày mùng một tháng năm, Bảo Cân, Bảo Lục đi đến phòng ngủ đánh thức tiểu thư nhà mình.
Hai nha hoàn đi tới bên giường, đem màn kéo lên, thấy tiểu thư cuộn cả người vào trong chăn mỏng, chỉ lộ ra mỗi cái đầu nhỏ đáng yêu.
Bảo Cân trầm thấp gọi vài câu, nhìn tiểu thư nhà mình mơ mơ màng màng mở mắt ra, từ trên giường nhỏ ngồi dậy, xoay người hỏi:
“Giờ nào rồi?”
Bảo Lục mặc một thân trang phục mới tinh, trên búi tóc chỉnh tể còn đặc biệt cài thêm hai đoá châu hoa, cười tủm tỉm đáp:
“Hiện giờ vừa mới qua giờ mão, tiểu thư cùng nên dậy rồi.”
Bảo Lục nhìn dáng vẻ tiểu thư vẫn còn buồn ngủ, lại hỏi:
“Đêm qua tiểu thư ngủ không ngon sao?”
Hôm qua là đêm cuối cùng trước khi Giang Diệu xuất giá, Kiều Thị nên căn dặn điều gì cũng đều đã căn rặn rồi, ngược lại cũng không nói gì, chỉ bảo nàng ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ rất mệt mỏi. Nhưng tối hôm qua Giang Diệu không chỉ ngủ không ngon, mà còn lăn qua lộn lại hồi lâu mới ngủ được.
Hiện nay nàng mệt cực kỳ, nếu không phải tình huống đặc biệt thì nàng thật muốn trở lại giường nhỏ ngủ giấc nữa.
Chỉ là hôm nay không phải ngày mà nàng có thể hồ đồ.
Giang Diệu rửa mặt xong, Kiều Thị liền đi vào. Hôm nay Kiều Thị ăn mặc rất sang trọng, một thân váy lụa dài thêu hoa hồng, búi tóc chải kiểu bảo kế, được tô điểm thêm trâm vàng như ý, gương mặt rực rỡ vui mừng, vừa có vẻ đoan trang, lại vừa có được vẻ ung dung, quý phái.
Theo phía sau Kiều Thị chính là Nhị thẩm thẩm Phùng thị, Tam thẩm thẩm Thích thị và nhóm tẩu tẩu của nàng. Đại tẩu Tống Loan đang có thai nên một chút nữa mới đến đây, hiện tại thì chỉ thấy Tiết Kim Nguyệt cùng Lương Thanh Huyên đều ngoan ngoãn đứng bên người các trưởng, chăm chú nhìn tân nương tử đang trang điểm.
Giang Diệu hô một tiếng “Nương”, rồi lại lần lượt chào từng người khác.
Sau đó nàng liền ngồi ở trước gương để An phu nhân giúp nàng trang điểm, vấn tóc.
Dáng vẻ An phu nhân hiền hoà, tươi tắn, đầu tiên không nhịn được mà khen tướng mạo tân nương tử, sau đó một mặt nói lời cát tường, một mặt giúp Giang Diệu chải tóc.
Nghe trong miệng An phu nhân hát Thập Sơ Ca:
“Một chải chải đến đuôi
Hai chải cô nương của chúng ta tóc bạc còn cử án tề mi
Ba chải cô nương con cháu đầy nhà
Bốn chải chồng cô may mắn, ra đường gặp quý nhân
…..
Mười chải vợ chồng bên nhau tới bạc đầu.”
Ngày xưa Lục Lưu luôn nghiêm túc thận trọng, hôm nay nụ cười trên mặt giống như rạng rỡ hơn, hắn liếc mắt nhìn hỉ kiệu, sau đó xoay người lên ngựa, đem tân nương tử đi.
Nhìn đội ngũ đón dâu càng chạy càng xa, Giang Chính Mậu thấp giọng động viên thê tử, nói:
“Đừng nhìn nữa, chúng ta vào đi thôi.”
Kiều Thị khịt khịt mũi, nói: “Thiếp ở lại nhìn một chút nữa.”
(๑>◡<๑)
Tuyên Vương phủ cách Trấn Quốc Công phủ không tính là xa, chẳng qua đội ngũ đón dâu đi chậm rãi, diễn tấu sáo và trống, thanh thế phải nói là quá hùng vĩ, hoành tráng.
Giang Diệu cầm ngọc như ý vững vững vàng vàng ngồi ở trên kiệu hoa, lúc trước tâm tình nàng là không nỡ gả đi, thì hiện giờ tâm trạng lại dần dần bắt đầu lo lắng những tháng ngày sau này ở Tuyên Vương phủ.
Nàng ngước mắt lên, vì đã che kín khăn voan nên đập vào mắt nàng chính là một màu đỏ tươi, có lẽ vì tối hôm qua không ngủ được bao lâu, vào lúc này tâm tình Giang Diệu bình tĩnh lại, đúng là có chút buồn ngủ.
Giang Diệu nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, trong lòng nghĩ ngày sau nên làm thế nào để cùng sinh sống với Lục Lưu. Hơn nữa nàng đã gả cho người, liền không thể thường xuyên về nhà mẹ đẻ, chuyện này nàng phải cùng Lục Lưu hảo hảo thương lượng một chút. Có điều… Nghĩ đến ba tháng sau, nàng sẽ cùng Lục Lưu đi Dân Châu thì tâm tình Giang Diệu lại trầm xuống.
Nghĩ lung tung một hồi lâu, mới nghe thấy tiếng Hứa ma ma ở bên ngoài cỗ kiệu nói sắp tới Tuyên Vương phủ, Giang Diệu mới giật mình một cái.
Sau khi cỗ kiệu hạ xuống, bên ngoài vang lên tiếng pháo vui mừng, Giang Diệu cảm giác được cỗ kiệu lung lay một hồi, biết là Lục Lưu đá cửa kiệu, nàng liền nâng ngọc như ý lên.
Tiếp theo là vượt yên ngựa, bước qua chậu than.
Hôn lễ rất là phô trương khí thế, người ở Tuyên Vương phủ nhìn Lục Lưu đem tân nương tử đón vào, thường ngày Vương gia ngay cả tươi cười cũng keo kiệt thì hôm nay gương mặt tuấn tú lại mỉm cười vui vẻ, Lục Linh Lung đứng ở bên cạnh nhìn mà cũng có chút há hốc mồm.
Trang phục Lục Linh Lung hôm nay cũng rất là đẹp đẽ, dù sao nàng đã đến tuổi làm mai, vị Tam thẩm thẩm vừa mới vào cửa này, còn nhỏ hơn nàng một tuổi đấy. Lục Linh Lung nhìn Mạnh thị, cười nói:
“Nương, Tam thúc cưới vợ thật là khí thế hoành tráng nha, có phải sau này nữ nhi xuất giá cũng phô trương như thế này.”
Nhưng Lục Linh Lung có thân phận như thế nào, sao có thể sánh được với nữ nhi của Trấn Quốc Công xuất giá và chuyện Tuyên Vương cưới vợ đánh đồng với nhau.
Có điều, Lục Linh Lung nghĩ đến lúc trước Vệ Bảo Linh xuất giá, Vệ phủ có Cảnh Huệ đế làm chỗ dựa, tự nhiên hôn lễ rất khí thế, nhưng Phùng gia kia, cũng không bằng một phần mười phô trương của Tuyên Vương phủ hôm nay nha. Bởi vậy, Lục Linh Lung càng ngày càng kiên định, sau này nhất định phải gả cho một phu quân quyền thế như Tam thúc.
Mạnh thị mới không đần độn giống nữ nhi, nhìn chủ mẫu vào cửa, Mạnh thị liền cảm thấy tháng ngày sau này e rằng cũng không dễ chịu. May mà chủ mẫu này vẫn là một tiểu nữ hài, vẫn có thể lừa gạt được. Mạnh thị tự an ủi mình xong, liền quay sang nói với Lục Linh Lung nói:
“Đi thôi, chúng ta trở về thôi.”
Bỗng nhiên Lục Linh Lung kinh hô, nói:
“Nương nhìn kìa, gả y của tân nương tử thật xinh đẹp!”
Mạnh thị thuận thế nhìn sang, thấy gả y này rườm rà, rực rỡ tinh xảo, cũng rõ ràng Lục Lưu sợ là đem tiểu Vương phi này yêu thích đặt hết ở trong lòng, hận không thể đem hết thảy những thứ tốt nhất đều cho nàng.
Mạnh thị tuy rằng kinh diễm, nhưng trên mặt vẫn không chút biến sắc, quay về Lục Linh Lung nói:
“Cũng không phải chưa từng thấy qua.”
Lục Linh Lung liền bất mãn le lưỡi một cái.