Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 12 : Tuyển Phu

Ngày đăng: 18:01 30/04/20


Edit: Phương Moe



Đứng bên chân thiếu niên là tiểu nữ nhi một thân váy đỏ mềm mại. Nàng thoáng ngửa đầu, đôi mắt to tròn long lanh lẳng lặng nhìn thiếu niên.



So

với nữ nhi cùng tuổi thì Giang Diệu nhỏ gầy hơn một chút, Lục Lưu lại là cao hơn so với thiếu niên bình thường, hiện nay Giang Diệu nhỏ bé miễn

cưỡng đứng đến bắp đùi Lục Lưu.



Ba ca ca của Giang Diệu cũng là dạng cao to kiên cường, đời trước sau khi trưởng thành, so với nam tử cùng

tuổi cao hơn rất nhiều, nhưng Lục Lưu này hai chân to dài, so với các ca ca nàng còn muốn cao hơn nữa.



Giang Diệu thấy Lục Lưu chăm chú

chọn chuỷ thủ, liền ngoan ngoãn đứng chờ hắn. Sau đó thấy hắn chọn được

một cây chuỷ thủ có vỏ màu hổ phách nạm đá quý. Cây chuỷ thủ ước chừng

khoảng bảy, tám thốn. Tuy không tinh xảo như cây chuỷ thủ trong tay

Giang Diệu nhưng nhìn thiết kế rất khéo léo và cẩn thận, cực thích hợp

cho tiểu nữ nhi.



Lục Lưu cúi đầu, không lên tiếng, chỉ đem chuỷ thủ đưa cho nàng.



Giang Diệu giơ tay nhận lấy, muốn rút ra nhìn bên trong, thì Giang Thừa Ngạn ở bên kia lập tức chạy tới.



Hắn đem chuỷ thủ trong tay nàng lấy đi, siết chặt trong tay, vẻ mặt ngưng

trọng nói: “Cái này quá nguy hiểm, Diệu Diệu không thể dùng làm đồ

chơi.”



Vũ khí nhỏ sắc bén, làm sao có thể để muội muội mảnh mai chạm

vào? Dứt lời lại nghiêng đầu nhìn Lục Lưu, lông mày cau lại, chất vấn

hắn: “Diệu Diệu mới là hài tử sáu tuổi, người làm sao có thể cho nàng

chơi thứ đồ nguy hiểm như thế?”



Giang Thừa Ngạn giọng điệu tràn

đầy trách cứ. Lần trước ở Tuyên Vương phủ, vị tuyên Thế tử Lục Lưu này

mang muội muội bảo bối của hắn đi, Giang Thừa Ngạn liền cảm thấy có gì

đó không đúng, bây giờ lại nhìn hắn tiếp cận muội muội như vậy, Giang

Thừa Ngạn càng ngày càng là buồn bực —— nếu không phải thân phận của hắn tôn quý, Giang Thừa Ngạn còn tưởng hắn muốn giở trò xấu với muội muội

đây!



Giang Thừa Ngạn đem hai cây chủy thủ đặt ở trước quầy, sau

khi thị uy xong liền kéo tay muội muội nhà mình đi ra ngoài, vừa đi vừa

cằn nhằn liên miên: “Nương không phải đã dạy muội sao? Không cho cùng

người lạ nói chuyện. Ca ca nói cho Diệu Diệu biết, trong kinh thành này

kẻ xấu còn muốn nhiều hơn, muội phải ngoan ngoãn, biết không?”



Giang

Diệu trừng mắt nhìn, hiểu được lời này của Tam ca là cố ý nói cho Lục

Lưu nghe, nàng liền không nhịn được liếc nhìn sắc mặt Lục Lưu, thấy

gương mặt tuấn tú của hắn không lộ vẻ mặt gì, thật không biết có tức

giận hay không. Giang Diệu không muốn trêu trọc đến hắn, đời trước nàng

được biết Lục Lưu có tính thù dai, những đại thần từng dâng sớ buộc tội

hắn, hết thảy đều không có kết quả tốt.



Giang Diệu vội vàng nắm tay Tam ca, nói tránh đi: “Tam ca chọn được kiếm rồi sao?”



Giang Thừa Ngạn lắc đầu, khuôn mặt có chút mất hứng: “Không chọn nữa, chúng ta vẫn là sớm trở về nhà một chút.”



”Được ạ” Giang Diệu nói.



Về nhà cũng được, chỉ cần Tam ca không nói thêm gì nữa là tốt rồi.




Kiều Thị lạnh nhạt nói: “Thiếp thân đi xem xem Diệu Diệu.”



Tóm lại không thể cùng khuê nữ tranh sủng, Giang Chính Mậu rộng lượng buông lỏng tay, gương mặt tuấn tú trở nên ủ rũ, cực kì giống với đại cẩu

không có nhà để về.



Đi tới cửa, Kiều Thị lại nói: “Thiếp thân lại ở cùng với Diệu Diệu ba ngày.”



Dứt lời, Giang Chính Mậu ánh mắt hơi ngưng lại, tràn đầy sững sờ. Thời

điểm ngẩng đầu lên, Kiều Thị đã đi ra ngoài, nhưng hắn vẫn là cười gật

đầu: “Được.”







Kiều Thị tiến vào Cẩm Tú viện của nữ nhi, liền thấy nữ nhi một thân váy phấn hồng đang ngồi ghế đu.



Trước đây nữ nhi đều là rầu rĩ ở trong phòng, nói gì cũng không chịu ra ngoài chơi, bây giờ thì tốt rồi, nữ nhi càng ngày càng hoạt bát đáng yêu.



Kiều Thị mặt mày ung dung, đi tới ngồi cùng với nữ nhi trên ghế đu.



Ghế đu này là tự tay Giang Chíng Mậu làm cho nữ nhi. Ghế đu được sơn đỏ

thắm, phía trên ghế đu được trang trí đủ loại kiểu dáng động vật nhỏ,

trông rất sống động, ngoài ra ở hai bên đầu ghế còn buộc mấy sợi dây lụa đủ mọi màu sắc, đón gió tung bay.



Giang Diệu biết hôm nay Trần

Ngũ gia đến Trấn Quốc Công phủ rồi, mà nhìn sắc mặt mẫu thân hiện giờ,

hiển nhiên chuyện của Tam ca đã được giải quyết, nàng liền ngoan ngoãn

gọi một tiếng: “Nương”.



Khuôn mặt tinh xảo của Kiều Thị nở nụ

cười, tay ngọc trắng nõn ôn nhu sơ sờ hai búi tóc của nữ nhi, nói:“Tháng sau là sinh nhật của Thập nhất hoàng tử cùng Cửu công chúa, nương đã nhận được thiếp mời, Diệu Diệu muốn đi cùng nương không?”



Trong cung đủ loại tiệc mừng, hàng năm Kiều Thị cũng phải đi mấy lần, nhưng

Giang Diệu thân thể yếu đuối không thích xuất môn, Kiều Thị cũng không

muốn cho nàng đi.



Nhưng bây giờ lại khác, nữ nhi đã trở nên hoạt bát, liền muốn mang nàng đi nhiều nơi một chút, nên mới hỏi câu này.



Sống lại một đời, Giang Diệu tất nhiên không muốn chỉ sống bảo thủ ở phủ

Trấn Quốc Công, ngày ngày được cha mẹ và các ca ca bảo vệ, nàng liền gật đầu vui vẻ nói:



”Được ạ, nữ nhi muốn đi.”



Kiều Thị cười cười, đem nữ nhi ôm vào trong lồng ngực.



Nàng cúi đầu nhìn đôi mắt to tròn đen láy của nữ nhi, nói: “Diệu Diệu, phụ

thân con đã đáp ứng, sau này Diệu Diệu được tự mình tuyển phu quân.”



Rồi nàng lại tiếp tục xoa xoa khuôn mặt trắng nõn mềm mại của nữ nhi, cười

nói, “... Diệu Diệu nhất định sẽ có một phu quân tốt “



-----ooOoo-----



Tác giả có lời muốn nói:



Lục Lưu: Tuyển ta!



Diệu Diệu: Thúc thúc, không được, chúng ta không được ~