Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 11 : Ngẫu Nhiên Gặp

Ngày đăng: 18:01 30/04/20


Kiều Thị đau lòng nhi tử, giận Giang Chính Mậu độc đoán, năm ngày liền nàng đều ngủ ở Cẩm Tú viện cùng Giang Diệu.



Giang Chính Mậu sủng thê như mạng, tất nhiên không chịu được sự lạnh nhạt

này, mỗi khi trở về gặp Kiều Thị, đều là một bộ dáng mặt nóng dính mông

lạnh của nàng. Giang Diệu bị kẹp ở giữa, cũng là làm khó dễ. Nàng không

muốn nương cùng phụ thân giận dỗi, nhưng mà bản thân nàng thuyết phục

không được. Đừng nói là nương, nàng cũng thấy tức giận đây.



Ngày hôm nay Giang Diệu đang luyện chữ, nhìn cha lại đang tới nữa, mới nhấc mi ngơ ngác nhìn hắn.



Giang Chính Mậu thân hình cao to, quanh năm tập võ, trên người tự có một

luồng vũ nhân cường tráng, nhưng giờ nhìn khuôn mặt tuấn tú ấy lại có vẻ phờ phạc, gầy đi.



Giang Diệu đến cùng là đau lòng, hướng về phía

Giang Chính Mậu nói một câu: “Phụ thân, nương đang ở chỗ Tam thẩm thẩm.” Nhưng thái độ không có thân thiết như ngày xưa.



Giang Chính Mậu nhìn nữ nhi nho nhỏ, vầng trán lộ ra ôn nhu, liền đi tới dắt tay nữ nhi ra ngoài đi dạo.



Một cao một thấp, một lớn một nhỏ hai cha con ở trong viện đi mấy bước.



Giang Chính Mậu hỏi: “Diệu Diệu cũng tức giận phụ thân?”



“... Vâng.” Giang Diệu gật đầu.



Nàng tính tình giống Kiều Thị, nên rất thẳng thắn, tức giận chính là tức

giận, nửa điểm đều không do dự. Nàng biết phụ thân bởi vì Tam ca làm

chuyện bậy rồi trốn tránh trách nhiệm nên mới tức giận, trong khi Trần

Ngưng Chỉ là một tiểu cô nương, bị ca ca phá tướng, đây đúng là sự tình

nghiêm trọng. Nhưng là, rõ ràng có thể có biện pháp khác để giải quyết.



Giang Diệu nâng lên khuôn mặt nhỏ, nói: “Tam ca còn khó chịu hơn nữ nhi.”



Thường ngày Tam ca nàng luôn lẫm lẫm liệt liệt không ai quản được, nhưng rõ

ràng hôn sự quan trọng như vậy liền cứ như thế bị quyết định, cũng khó

trách ca ca sẽ bất mãn.



Giang Chính Mậu nhất thời sắc mặt nghiêm nghị, không nói gì.



Nhưng Giang Diệu lại mở miệng nói tiếp: “Phụ thân, ngày mai nữ nhi có thể cùng Tam ca đi Trần gia không?”



Giang Chính Mậu xưa nay không từ chối yêu cầu gì của nữ nhi, hắn giơ tay xoa xoa đầu nữ nhi, nói: “Được.”



Ngày kế Giang Diệu cùng Giang Thừa Ngạn tự mình đi Trần gia xin lỗi.



Giang Thừa Ngạn mặt mày ủy khuất, phờ phạc, lúc nhìn thấy Giang Chính Mậu,

chỉ nhàn nhạt kêu một tiếng “Phụ thân”, sau đó liền trưng vẻ mặt thối

cho hắn.



Nếu đổi lại là bình thường, Giang Chính Mậu thấy nhi tử

không biết lớn nhỏ như này sẽ giáo huấn một phen, nhưng mấy ngày nay

Giang Chính Mậu đang bị cả nhà cô lập, nên không dám lại phát hoả.



Giang Diệu được đại ca Giang Thừa Nhượng ôm lên xe ngựa, ngồi cùng Giang Thừa Ngạn trên đệm mềm.



Nàng cúi xuống, nhìn thấy trước mặt có một ít bánh ngọt cùng một đĩa hạt thông.



Giang Diệu biết là Tam ca thích ăn hạt thông, liền cầm hạt thông lên bóc vỏ.



Giang Thừa Ngạn tuy rằng khổ sở, nhưng đã qua vài ngày nên tâm tình tự nhiên

cũng tốt hơn rất nhiều. Vẻ mặt ngày hôm nay là cố tình bày ra cho phụ

thân xem. Vào lúc này hắn thấy muội muội đang bóc hạt thông, hắn liền

vội vàng đoạt lấy hạt thông trong tay muội muội, nói: “Diệu Diệu muốn

ăn? Để Tam ca bóc cho muội.”


dự...haizzz....nhưng nếu là Diệu Diệu yêu thích nàng ta, hắn kì thực

cũng sẽ cố lấy Trần Ngưng Chỉ.



Giang Diệu không biết suy nghĩ trong

lòng Giang Thừa Ngạn, chỉ thấy hắn không vui, liền đề nghị: “Tam ca,

phía trước có cửa hàng binh khí, lần trước không phải Tam ca nói muốn

mua kiếm sao, chúng ta đi xem chứ?”



Giang Thừa Ngạn muốn gật đầu, sau một khắc lại nghi hoặc nhìn Giang Diệu, hai con mắt ngạc nhiên hỏi:“Diệu Diệu làm sao biết?”



Giang Diệu nhanh chóng cười cười nói:“Tam ca đã quên, lần trước đi Tuyên Vương phủ, chính là đi qua đường

này, muội nhìn một lần là nhớ kỹ.”



Giang Thừa Ngạn biết được bản lĩnh của muội muội có đã gặp qua là không quên, cũng không hỏi lại, chỉ giơ

tay xoa xoa đầu nhỏ của muội muội, nói: “Được, vậy chúng ta liền đi nhìn một cái.”



Xe ngựa của hai huynh muội đến trước cửa hàng binh khí liền dừng lại.



Giang Thừa Ngạn đem muội muội ôm xuống dưới, nắm tay nàng đi vào.



Giang Thừa Ngạn từ nhỏ theo Giang Chính Mậu tập võ, võ nghệ tuy không kịp Nhị ca Giang Thừa Hứa, nhưng so với thiếu niên bình thường thì rất là xuất

sắc. Nam hài tử tự nhiên yêu thích công phu, hiện nay Giang Thừa Ngạn

nhìn trong cửa hàng trưng bày binh khí rực rỡ muôn màu, liền vội vàng

xoải bước đến chỗ bội kiếm treo trên vách tường.



Giang Diệu thấy Tam ca vui vẻ xem đồ, nàng cũng nhìn nhìn chung quanh, bước chân ngắn đi tới trước gian tủ bày chủy thủ.



Giang Diệu người nhỏ, nên nhìn không thấy chuỷ thủ bầy trong tủ, đang lúc

nàng phát sầu thì ngay lúc đó, thân thể liền được người nhấc lên ôm lấy.



Tiểu nữ nhi nho nhỏ liền vững vàng ngồi ở đầu vai của đối phương. Giang Diệu cho rằng là Tam ca Giang Thừa Ngạn, khuôn mặt nhỏ lập tức lộ ra nụ

cười, sau đó cúi đầu nhìn kĩ chuỷ thuỷ được trưng bày, liếc mắt nàng

liền nhìn trúng một cái chuỷ thủ khéo léo tinh xảo, trên đầu chuỷ thủ

nạm đá quý rất đẹp.



Nàng giơ tay lên nắm lấy chuỷ thủ, cẩn thận tỉ mỉ nhìn, thấy rất đẹp mắt.



Lúc này, lại nghe thấy bên cạnh âm thanh truyền tới: “...Chuỷ thủ này bên trong không tốt.”



Hả?



Giang Diệu ôm chủy thủ trong tay, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh đang ôm

mình trên vai, chờ đến khi thấy khuôn mặt thanh phong lãng nguyệt của

đối phương, con mắt nàng đột nhiên mở lớn lên.



Lục Lưu sắc mặt lạnh nhạt, đem tiểu nữ nhi ngồi trên đầu vai mình ôm xuống.



-----ooOoo-----



Tác giả có lời muốn nói:







Diệu Diệu: Lục thúc thúc, ngươi làm sao ở chỗ này?



Lục Lưu: tâm ý tương thông = =



——



Moe muốn nói là Moe edit đau cả hai con mắt rồiiiii



┭┮﹏┭┮