Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 10 : Định Thân

Ngày đăng: 18:01 30/04/20


Giang Thừa Ngạn gây

họa, Kiều Thị buổi tối ngủ đều không yên giấc. Giang Chính Mậu đem thê

tử kéo vào trong lồng ngực, động viên một trận: “...Ngày mai chúng ta đi nhìn một cái, chuyện này xác thực là Ngạn nhi có lỗi, có điều Trần gia

cũng không phải không hiểu đạo lý, nàng đừng quá lo lắng...”



Gia thế

Trần gia tuy không theo kịp Trấn Quốc Công phủ, nhưng trong kinh thành

vẫn có chút địa vị, hôm nay Giang Thừa Ngạn làm bị thương chính là Trần

cửu tiểu thư - Trần Ngưng Chỉ, là khuê nữ con vợ cả ngũ phòng, Trần gia

cũng yêu thương nữ nhi này.



Kiều Thị gật đầu, lại mắng vài câu

tiểu tử thúi. Hôm nay Lão vương phi Tuyên Vương phủ đại thọ, nàng chính

là muốn ngay trước mặt cảm tạ Tuyên thế tử đối với nữ nhi ân cứu mạng,

không ngờ lại thêm chuyện bực mình này.



Ngày kế Kiều Thị trước tiên

đi Cẩm Tú viện chăm sóc nữ nhi rời giường rửa mặt. Giang Diệu thân thiết nhìn khuôn mặt mẫu thân lúc này, biết được nàng vẫn còn đang tức giận,

nhất thời không dám nói lời nào, chỉ vươn đôi tay nhỏ thân mật ôm cổ của nàng, mềm mại nói: “Nương...”



Kiều Thị sao không biết suy nghĩ

trong lòng khuê nữ, cũng không biết được là xảy ra chuyện gì, từ lúc

khuê nữ rơi xuống ao sen ốm nặng một trận, sau khi khỏi bệnh tính tình

càng ngày càng hoạt bát. Đúng là chuyện tốt. Kiều Thị tự nhiên mừng rỡ,

giơ tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nữ nhi, nói: “Không cho con xin giúp

Tam ca!”



A.



Giang Diệu chép miệng, không nói lời nào.



Kiều Thị ôm khuê nữ tiến vào phòng ăn, nhìn bên cạnh hai nhi tử đứng chỉnh tề, đột nhiên nhíu lên lông mày: “Ngạn nhi đâu?”



Đại ca Giang Thừa Nhượng, nhất thời lộ ra vẻ khó khăn.



Kiều Thị chợt rõ ràng.



Ngồi trên xe ngựa đến Trần phủ, Giang Chính Mậu nhìn thê tử tức giận thở phì phò, ôn hoà nói: “Được rồi, phu quân sai người đi Kiều phủ trói tên

tiểu tử kia về, nàng đừng tức giận.”



Kiều phủ là nhà mẹ đẻ của Kiều

Thị. Giang Thừa Ngạn xưa nay dẻo mồm được người yêu thích, hơn nữa dáng

dấp tuấn tú, càng ngày càng làm người thương yêu, tự nhiên đem Tổ phụ

Kiều Thái phó cùng Tổ mẫu dỗ đến vui vẻ, hai vị nhân gia này yêu thương

ngoại tôn là hắn nhất.



Kiều Thị một đường buồn bực, đợi đến Trần

phủ, mới lộ ra ý cười hiền lành, khuôn mặt kiều diễm ướt át, cử chỉ lại


Giang

Thừa Ngạn vốn là biết sai rồi, đang chuẩn bị thuận thế gật đầu, mới chợt cảm thấy không đúng, con ngươi ngẩn ra, bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi:“Phụ thân, ngài đây là ý gì?” Hắn mở đôi mắt to nhìn Giang Chính Mậu.

Nhìn phụ thân không lên tiếng, hắn liền nhìn về phía mẫu thân Kiều Thị.



Kiều Thị đi tới, thở dài nói: “Chuyện này là chính ngươi gây họa, không oán

được người khác. Nương cùng phụ thân ngươi đã đáp ứng hôn sự của ngươi

và Trần cửu cô nương rồi.”



Giang Thừa Ngạn khóc, ai oán nói: “Nương,

ngươi lại không phải chưa từng thấy Trần Ngưng Chỉ, béo như vậy, so với

Diệu Diệu thì đẹp đẽ một nửa cũng không bằng. Nhi tử không cưới!” Giang

Thừa Ngạn quệt mồm. Tính tình của hắn như Kiều Thị, xem người chỉ xem

mặt cũng cực kỳ giống mẫu thân.



Trần Ngưng Chỉ cũng tính xinh đẹp,

bây giờ còn nhỏ tuổi, mập mạp chút cũng là bình thường, nhưng Giang Thừa Ngạn sinh ra ở Trấn Quốc Công phủ, cha mẹ, ca ca muội muội, đều là

tướng mạo xuất chúng nên mặt mũi Trần Ngưng Chỉ này không lọt vào mắt

Giang Thừa Ngạn. Điểm trọng yếu nhất là tính khí Giang Thừa Ngạn không

thích bị người dễ dàng quyết định việc hôn nhân.



Không ngờ trong ba huynh thị thì người nhỏ nhất lại định thân sớm nhất.



Giang Diệu cầm trong tay thìa sứ trắng nghe xong lời này, cũng là ngẩn ra.

Nàng nhìn về phía Kiều Thị, khẽ mở phấn môi nói: “Nương, hôm qua Tam ca

là vì tìm nữ nhi, mới không cẩn thận tổn thương Trần tỷ tỷ —— “



Kiều Thị đang khổ não lắm, liền nghiêng đầu nói: “Diệu Diệu ăn đi.”



Giang Diệu: “... Nha.”



Giang Diệu cúi đầu, nhìn hoa văn trong chén nước lê, tiểu lông mày đột nhiên

nhướng lên. Đời trước, người Tam ca lấy cũng không phải Trần Ngưng Chỉ

nha.



--- ------ ----



Tác giả có lời muốn nói:







Lục Lưu: Ta là nam chính! Tại sao lại xuất hiện ít hơn mấy nam tử kia?!



Đại bính: Ngày hôm qua sủi cảo còn lại ăn ngon không?



Lục Lưu:... 。・°°・(>_<)・°°・。