Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 9 : Sủng Nịnh

Ngày đăng: 18:01 30/04/20


Lúc này, Tiểu Tống thị bị Lão vương phi làm cho uỷ khuất, liền viện cớ rồi về Tàng Trân viện nghỉ ngơi chốc lát.



Tuyên Vương nghe được tin tức, liền đến nhìn người.



Hôm nay lão vương phi đại thọ, Tuyên Vương ăn mặc một thân xanh ngọc thêu

mây ngũ sắc, đầu đội kim quan, thêm vào thân hình hắn vạm vỡ, tuy lớn

tuổi chút nhưng rất có mùi nam nhân thành thục.



Tiểu Tống thị nghe được âm thanh, vẫn không dậy hành lễ mà chỉ oan ức nằm trên giường tinh xảo mềm mại trầm thấp nức nở.



Vì là nằm nghiêng, nên càng lộ rõ đường cong lồi lõm mượt mà, eo nhỏ lộ ra chưa đầy một nắm.



Tuyên Vương thấy một màn này, hai con mắt muốn phun lửa. Tướng mạo tuấn tú

liền lộ ra mấy phần hèn mọn xấu xa cùng dâm dục. Hắn liền tiến lên, ôm

lấy hình dáng kiều diễm thơm phức mềm nhũn vào lòng.



Nha hoàn trong phòng dường như đã quen với cử chỉ như vậy, liền yên tĩnh lui ra ngoài.



Tiểu Tống thị tức giận viền mắt ửng hồng, hiện nay được Tuyên Vương ôm trong lòng như vậy, càng thấy oan ức, giận dỗi nói: “Vương gia ngài sao lại

đến đây? Không sợ mẫu thân tức giận sao?”



Tuyên Vương xoa chút nước mắt trên mặt nàng ta, nói: “Mẫu thân xưa nay tính khí như vậy, nàng còn không rõ ràng sao?”



Hắn nói xong, bàn tay đang ôm mỹ nhân liền di chuyển, dừng lại trên hai nắm tròn tròn mềm mại, xoa nắn một phen, thấy người trong lòng mềm nhũn vô

lực, Tuyên Vương cắn cắn vành tai của Tiểu Tống thị, nói: “Còn oán bản

vương sao?”



Trước đó vài ngày, Tuyên Vương chính là quây quần bên mấy thiếp thất nóng bỏng, mấy ngày nay đều không qua chỗ Tiểu Tống thị.

Nàng ta tuy rằng không vui, nhưng rõ ràng rằng Tuyên Vương không thích

thê tử quá mức ghen tị. Nghĩ đến mấy tiểu yêu tinh kia, tiểu Tống thị

liền giận không có chỗ phát tiết, xoay người liền nằm trên người Tuyên

Vương, ôm cổ hắn nũng nịu nói: “Thiếp thân muốn Vương giaaaaa...!!!!”



Tuyên Vương sao lại không hiểu suy nghĩ trong lòng tiểu Tống thị? Chỉ là nữ

nhân này thông minh, hiểu lòng người, hắn liền cho nàng mấy phần mặt

mũi. Tuyên Vương nói: “Là bản vương không tốt, nếu bụng nàng vì bản

vương sinh một hài tử mập mạp thì mẫu thân cũng sẽ không làm khó dễ

nàng.”



Lời này, nhưng là chân thật nhất.



Tuyên Vương chỉ có ba nhi tử, trong đó hai người là con thứ, đều là trắc phi Vưu thị sinh ra, chỉ có duy nhất con trai trưởng Lục Lưu, nhưng là Tuyên Vương phi đã

qua đời - Tống thị sinh ra.



Nghĩ đến người trưởng tỷ này, tiểu Tống thị không nhịn được sinh lòng đố kị..



Từ khi nàng hiểu chuyện tới nay, cha liền đem trưởng tỷ làm chuẩn để dạy

dỗ nàng, nào là trưởng tỷ hiền lương thục đức, nào là quý nữ tiêu chuẩn
Giang Diệu cười cười, mới vừa rồi nàng ăn tổng cộng ba cái sủi cảo nhân cá ngừ, hiện vẫn còn no đây.



Ba huynh đệ ôm muội muội, dọc đường đi vừa nói vừa cười, một lần nữa trở về tiền viện.



Nhưng Kiều Thị lúc này lại không ở đó xem kịch, mà ngồi ở trong phòng, dường như Giang Chính Mậu đang động viên cái gì.



Giang Thừa Ngạn cho rằng mẫu thân lo lắng cho muội muội, liền vội vàng mỉm cười đi vào: “Phụ thân, nương.”



Vừa nghe được âm thanh nhi tử nhà mình, Kiều Thị liền ngẩng mặt lên.



Mà Giang Chíng mậu bên cạnh chính là một gương mặt tuấn tú nén giận, quay về phía Giang Thừa Ngạn nói:



”Nghịch tử, ngươi còn biết trở về!”



Giang Thừa Ngạn sợ nhất Giang Chính Mậu, cái cổ vội vàng co rụt lại, oan ức

hướng đến Kiều Thị, đưa ra bộ mặt vô tội làm nũng nói: “Nươngggg, người

xem phụ thân...”



Vậy mà lúc này, Kiều Thị không có bênh hắn, mà thái

độ thay đổi đưa tay lên nhéo lỗ tai Giang Thừa Ngạn, mày liễu nén giận

nói: “Ngươi nói một chút, ngươi làm sao lại đi bắt nạt Trần cửu tiểu

thư?”



Kiều Thị càng nghĩ càng giận, nhìn bộ dáng nhi tử tỏ vẻ vô tội, âm thanh cũng lớn hơn: “Nương thường ngày dạy ngươi thế nào? Bắt nạt ai cũng không cho phép bắt nạt nữ hài tử, ngươi ngược lại thật tốt, đem

tiểu nữ nhi nhà người ta đẩy ngã, hại người ta rơi một cái răng cửa, đầu bị chảy máu một mảng lớn. Giang Thừa Ngạn, lá gan ngươi thật lớn!”



Giang Diệu sững sờ, vội vàng nhìn Giang Thừa Nhượng, tay nhỏ ôm cổ hắn cũng

nắm chặt lại, chớp chớp mắt nói: “Đại ca?” Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Sao Nhị ca lại bắt nạt Trần cửu tiểu thư?



Giang Thừa Nhượng nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng muội muội, ôn nhu nói: “Diệu Diệu không sợ.”



Luôn luôn hờ hững như Giang Thừa Hứa, cũng yên lặng đưa tay ra, vuốt ve sống lưng muội muội.



Đối với Giang Thừa Nhượng và Giang Thừa Hứa thì Tam đệ bị đánh một trận tơi bời không quan trọng, nếu để cho muội muội bảo bối bị doạ kinh sợ, vậy

thì không tốt.



--- -----



Tác giả có lời muốn nói:







Tam ca: Muội muội bảo là đệ đều tốt, khóc /(ㄒoㄒ)/~~



Diệu Diệu: (xoa đầu) Tam ca đừng khóc ~



Tam ca: Được, ca không khóc ~(≧▽≦)/~