Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 8 : Cho Ăn
Ngày đăng: 18:01 30/04/20
Đời trước Giang Diệu
sống đến mười sáu tuổi, nam nhân thân cận nhất bên người ngoài phụ thân
và ba ca ca thì chính là thanh mai trúc mã Lục Hành Chu.
Thuở nhỏ Lục Hành chu giáo dưỡng vô cùng tốt, quân tử khiêm tốn, khi lớn cũng là
ngọc thụ lâm phong, ôn hoà nhã nhặn. Dù sau đó hai người định thân,
nhưng lúc bên cạnh nhau đến tay cũng chưa có chạm qua.
Hiện nay Lục Lưu lại dùng tay nâng mông nàng ôm lên, khiến khuôn mặt Giang Diệu nhất thời một trận đỏ ửng.
Nhưng tinh tế nghĩ, giờ khắc này nàng chỉ là tiểu nữ nhi sáu tuổi, động tác này của Lục Lưu cũng không tính là mạo phạm.
Giang Diệu có chút ngại ngùng. Nàng có thể ở trước mặt phụ mẫu làm nũng như
một tiểu nữ nhi sáu tuổi, nhưng trong tâm nàng vẫn là một thiếu nữ mười
sáu nha, không thể nhanh như vậy mà hồn nhiên như sáu tuổi.
Nàng biết Lục Lưu không thích danh xưng này, đem người ta gọi thành thúc thúc, sao có thể để bối phận hắn cao như vậy đây?
Giang Diệu thoáng suy nghĩ một chút, đang định mở miệng đổi thành đại ca ca,
thì chính lúc này, nhìn thấy một thiếu niên mặc trường bào cổ tròn màu
xanh đi tới. Thiếu niên này tên gọi Lục Hà, chính là thiếp thân thị vệ
của Lục Lưu, tuổi so với Lục Lưu lớn hơn một tuổi, nhưng võ nghệ vô cùng lợi hại.
Lục Hà tuy là người tập võ, nhưng dáng dấp lại như một thư sinh, thật là tuấn lãng.
Lục Lưu không hề có ý định thả tiểu nữ nhi trong ngực xuống, gương mặt tuấn tú hờ hững, đôi mắt phượng đen nháy nhìn về phía Lục Hà: “có chuyện
gì?”
Lục Hà nhìn trên tay Thế tử ôm một tiểu Nữ oa, đúng là hiếm
thấy, trong lòng thoáng ngạc nhiên nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ
đàng hoàng hành lễ, nói: “Lão vương phi thấy sáng nay Thế tử gia ngài
dùng bữa sáng không nhiều, liền để đầu bếp chuyên nấu ăn cho Thế tử làm
chút đồ ăn. Lão vương phi thông báo Thế tử ngài phải ăn hết toàn bộ.”
Lục Hà nhíu nhíu mi suy nghĩ một chút, bổ sung nói:
“...Không cho phép thuộc hạ ăn hộ!”
Lông mày Lục Lưu đột nhiên nhăn lại.
Giang Diệu chớp đôi mắt to ngập nước nhìn thiếu niên trước mặt.
hai miếng tuyết lê kẹp lấy thịt vịt, rồi bỏ vào trong nồi hầm là được.
Nhìn miếng vịt hoang sắc vàng rực rỡ, rất đẹp mắt, nhưng Giang Diệu xưa
nay không thích ăn quá nhiều dầu mỡ, nên không muốn ăn món này.
Nàng liền đặt chiếc đũa xuống, cầm lấy thìa múc một muỗng bồ câu hầm trước tiên.
Bồ câu hầm đậm nhạt thoả đáng, mùi vị đạm đà rất ngon, dù đầu lưỡi Giang
Diệu được dưỡng điêu luyện, cũng không nhịn được uống hai ngụm, tiểu
lông mày của Giang Diệu cũng chậm rãi giãn ra.
Nhìn đến sủi cảo nhân cá ngừ, mấy miếng sủi cảo này so với bình thường to hơn rất nhiều, lại
có những sáu cái được xếp chỉnh tề trên đĩa. Ăn hết tất cả thì nàng
không thể, nhưng chỉ cần nàng tận lực, Lục Lưu sẽ không tính toán cùng
với tiểu hài tử như nàng đâu nhỉ.
Nàng cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng sủi cảo nóng hổi. Giang Diệu hé phiến môi, nhẹ nhàng thổi thổi
cho bớt nóng, há mồm cẩn thận cắn một miếng.
Vỏ sủi cảo non mềm nhẵn nhụi, bên trong là nhân cá ngừ cùng nước sốt, tươi ngon cực kì, Giang
Diệu chỉ nhẹ nhàng cắn một miếng, nhưng nước sốt nóng hổi bên trong đột
nhiên bắn trực tiếp lên tay thiếu niên đối diện.
Mu bàn tay Lục Lưu nóng lên dính dính, mày thoáng nhăn lại.
Mùi vị tươi ngon lan tràn khắp đầu lưỡi, đúng là mỹ vị, đang lúc thưởng
thức nàng mới phát giác có gì không thích hợp lắm. Nàng liền mơ mơ màng
màng chớp mắt, trong mắt mê man tràn đầy vô tội. Đến lúc nhìn thấy trên
mu bàn tay của Lục Lưu, nàng mới phản ứng được là xảy ra chuyện gì =.=
Nàng liền lập tức cúi đầu, tỏ vẻ không hề hay biết.
Lục Lưu có bệnh sạch sẽ. Liền lấy khăn tay lau nước sốt, dường như không hề để ý. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Giang Diệu đỏ lên, dường như
muốn chôn vùi vào mấy miếng sủi cảo thơm phưng phức.
= ̄ω ̄=
Moe muốn nói: mỗi lần anh gặp chị dường như chỉ toàn ăn là ăn thôi, có lần
cho ngta ăn mà Moe cười đau cả bụng... Cơ mà chưa vội bật mí cho mấy
nàng, mấy chương nữa là tới rồi, mấy nàng chuẩn bị mà cười đi, hahaha
(>人<;)