Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 124 : Lại mặt
Ngày đăng: 18:03 30/04/20
💋 edit: Phương Moe💋
Ngoài sân Ngọc Bàn viện có trồng mấy cây lựu, hiện nay hoa đã nở phủ kín một màu vàng kiều kiều diễm diễm, rất là tươi đẹp.
Vườn hoa của Trấn Quốc Công phủ cũng có cây lựu, mỗi khi quả lựu chín đỏ, Tam ca nàng sẽ trèo cây hái lựu cho nàng. Giang Diệu thích ăn lựu, nhưng không thích bóc, những lúc như thế, Tam ca luôn không nhẫn nại, thì sẽ kiên nhẫn ngồi bóc lựu cho nàng ăn.
Nàng cười khanh khách kể cho Lục Lưu nghe, lại thấy bước chân của hắn dừng một chút, nghiêng đầu nhìn nàng, nói:
“Nếu Vương phi thích ăn, đợi khi cây lựu này ra quả, Bản vương cũng tự tay bóc cho nàng.”
Giang Diệu không tin, nháy mắt mấy cái hỏi:
“Vương gia nói thật chứ?” Hắn là một người bận rộn, có thời gian rảnh rỗi bóc lựu cho nàng ăn sao?
Hắn lừa gạt một tiểu nha đầu làm chi?
Lục Lưu cười cười, xoa bóp gò má nộn nộn của nàng, nói:
“Ta khi nào thì lừa gạt nàng, hửm?”
Đối đầu với đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, tiếng nói của hắn hạ thấp một chút, ghé bên tai nàng nói:
“Không tính thời điểm kia….”
Mặt Giang Diệu nóng bỏng, nàng hiểu được “thời điểm kia” trong miệng Lục Lưu chính là loại thời điểm nào, nàng liền liếc mắt lườm hắn, không thèm nói với hắn, tự mình tiến vào Ngọc Bàn viện.
Nụ cười Lục Lưu ôn hoà, nhấc chân theo sát nàng vào bên trong.
Nha hoàn trong phòng rất là thức thời, hiểu được Vương gia, Vương phi đang thời điểm tân hôn, khẳng định là như keo như sơn, không thích bị người khác quấy rầy, bọn họ bèn hành lễ rồi lui ra bên ngoài chờ đợi.
Rốt cục có thể nghỉ ngơi, Giang Diệu mệt mỏi ngồi ở trên ghế hoa hồng, nhìn Lục Lưu tự mình rót trà cho nàng, đúng là làm nàng có chút thụ sủng nhược kinh. Nàng giơ tay tiếp nhận, “Rầm rầm” uống nửa chén, mới chép miệng một cái, săn sóc nói:
“Nếu chàng có việc thì đi làm việc đi, không cần ở bên cạnh thiếp.”
Tuy nói là tân hôn, nhưng nàng hiểu được Lục Lưu là người bận bịu, không cần thiết lúc nào cũng canh giữ ở bên cạnh nàng.
Chỉ thấy Lục Lưu tiếp nhận chén trà trong tay nàng, rồi hắn đem nửa chén trà còn lại uống hết, Giang Diệu nhìn hầu kết của hắn chuyển động, gò má liền nóng bỏng.
Ngay sau đó đã thấy Lục Lưu cúi người đem nàng ôm ngang lên, hướng về phía phòng ngủ.
“Tối hôm qua là ta hơi quá, nàng yên tâm, đêm nay chúng ta chỉ nghiêm túc ngủ.”
Hắn nắm lấy tay nhỏ của nàng, nhớ tới tối hôm qua chính mình lúc ở trên giường, Lục Lưu xác thực cảm thấy mình quá không biết kiềm chế. Cũng làm khó nàng chịu nhân nhượng chính mình, nghĩ đến trước khi thê tử xuất giá, khẳng định nhạc mẫu cũng đã căn dặn một phen.
Có điều —— để một tiểu cô nương mười bốn, mười lăm tuổi phải nhân nhượng hắn, đúng là quá không tử tế rồi. Huống hồ nàng còn là thê tử của hắn.
Giang Diệu có chút không quá tin tưởng, nhưng sau đó Lục Lưu cùng nằm ở trên giường nhỏ với nàng, chỉ lẳng lặng ôm nàng rất quy củ, lúc ấy nàng mới tin.
(๑>◡<๑)
Ngày kế chính là ngày Giang Diệu lại mặt.
Mọi thứ đã chuẩn bị kỹ càng, nàng cùng Lục Lưu lên xe ngựa đi tới Trấn Quốc Công phủ.
Xuất giá mới có ba ngày ngắn ngủi, nhưng khiến cho Giang Diệu thấy mình đã xa nhà thật lâu.
Giang Diệu ngồi ở trên xe ngựa, nhìn phu quân bên cạnh áo mũ chỉnh tề, chi lan ngọc thụ. Nàng đúng là bắt đầu có chút rõ ràng vì sao thời điểm các phu nhân ngồi cùng một chỗ đều yêu thích tán gẫu đến phu quân nhà mình. Có một phu quân như Lục Lưu, mang đi ra ngoài đúng là rất có mặt mũi.
Lục Lưu tuy rằng ngồi đến đoan chính, nhưng cũng có thể nhận ra được ánh mắt bên cạnh của thê tử thỉnh thoảng lại liếc nhìn chính mình.
Bị liếc nhìn ba, bốn lần, Lục Lưu rốt cục không nhịn được, nắm bắt tay nàng, đối đầu với đôi mắt sáng long lanh của nàng… Hắn thở dài một hơi, không làm cái gì, chỉ khàn khàn giọng:
“Trở về sẽ trừng trị nàng.”
Ơ hay? Giang Diệu chớp mắt mấy cái, tâm trạng thật sự vô tội đến cực điểm. Nàng làm sai cái gì sao?
Giang Diệu bất mãn lườm hắn một cái, lại bị Lục Lưu nắm lấy tay nàng kéo xuống chỗ ấy của hắn nhấn một cái.
Giang Diệu liền rút tay về, vội vàng di chuyển mông, tựa vào trong góc của xe ngựa. Vào lúc này ngay cả một ánh mắt thì nàng cũng không dám nhìn hắn, không dám tiếp tục trêu chọc hắn.
Nàng ngoan ngoãn đưa tay đặt ở trên đầu gối, thoáng cúi đầu, nhìn ngón tay của chính mình, nghĩ đến vật to lớn kia của Lục Lưu, nàng lại cảm thấy khó mà tin nổi.
Dọc theo đường đi đều là yên lặng, thời điểm gần đến Trấn Quốc Công phủ, Lục Lưu mới cùng Giang Diệu nói chuyện một lúc, sau đó xe ngựa dừng lại, hắn liền săn sóc tự mình đỡ nàng đi xuống.
Lục Lưu đến Trấn Quốc Công phủ cũng không nhiều, nhưng bề ngoài của hắn trơn bóng như ngọc, lại khiêm tốn có lễ độ, không khỏi khiến người ta khó có thể liên tưởng đến Tuyên Vương không có tình người kia.
Hôm nay lại mặt, cử chỉ Lục Lưu săn sóc đối với thê tử, Giang Chính Mậu cùng mười người anh vợ đều nhìn ở trong mắt, đặc biệt là ba huynh đệ Giang Thừa Nhượng, tuy rằng bọn hắn nhìn Lục Lưu thấy thế nào cũng không hợp mắt, nhưng không thừa nhận cũng không được, hai người này đứng chung một chỗ, xác thực là ân ái xứng đôi.