Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 126 : Trên bàn ăn

Ngày đăng: 18:03 30/04/20


💋 edit: Phương Moe💋



Giang Diệu cùng các tẩu tẩu nói chuyện, rất nhanh đã đến giờ dùng ngọ thiện.



Vì hôm nay Giang Diệu lại mặt, toàn gia tụ tập cùng một chỗ rất là náo nhiệt. Giang Diệu nhìn người nhà mình, rồi lại nghiêng đầu nhìn nam nhân ngồi ở bên cạnh mình, tâm trạng nàng không khỏi cảm thấy kì diệu, hắn cũng là người nhà của nàng rồi.



Lại thấy Lục Lưu tự mình mình bóc tôm cho nàng, Giang Diệu tuy rằng cảm thấy ngọt ngào, nhưng cũng có chút không được tự nhiên, vậy mà nàng nhìn nhìn hắn ám chỉ mấy lần nhưng Lục Lưu vẫn làm ra bộ dáng không thấy, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ chuyên tâm bóc tôm cho nàng.



Lục Lưu bóc tôm cho thê tử, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng chớp chớp mắt to nhìn hắn, hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, âm thanh ôn nhu:



“Ngoan, chờ một chút!”



(T ^ T) Nàng không có đòi ăn mà… hắn coi nàng là con mèo nhỏ tham ăn sao, nàng là ngượng ngùng… ngượng ngùng đấy. Cuối cùng Giang Diệu đúng là không thể làm gì hắn, bèn đem thịt tôm non mềm mà hắn mới bóc cho, ăn sạch vào trong bụng.



Giang Chính Mậu và Kiều Thị đều nhìn ở trong mắt, bọn họ biết con rể sủng nữ nhi, nhưng lại không nghĩ sẽ sủng đến trình độ như thế này, nhất thời mặt mày hai người đều mừng rỡ, hớn hở.



Tiết Kim Nguyệt nghiêng đầu nhìn nhìn nam nhân bên cạnh mặt không hề cảm xúc, lại nhìn phía đối diện Tuyên Vương đang bóc tôm cho Giang Diệu, nhìn cảnh tượng ngọt ngào như thế, nàng cũng chợt nhớ tới, Nhị biểu ca cũng từng bóc tôm cho nàng.



Nghĩ lại nghĩ, kỳ thực Nhị biểu ca luôn lặng lẽ làm cho nàng rất nhiều chuyện… vậy mà nàng lại cố ý gạt Nhị biểu ca để đi gặp Kỳ Trừng.



Tiết Kim Nguyệt cảm thấy mình đúng là một người khốn khiếp, nàng bèn gắp một con tôm, tự mình bóc vỏ.



Nàng không có kinh nghiệm, mới đầu bóc còn không được tốt, làm thịt tôm đều bị nát ra, cuối cùng phải bóc đến lần thứ ba mới miễn cưỡng có thể nhìn ra hình dáng, nàng liền quay sang nhìn nam nhân bên cạnh, bộ dạng lấy lòng, gắp con tôm mới được bóc bỏ vào bát nhỏ của hắn, nhỏ giọng lại thấp thỏm nói:



“Nhị biểu ca, ăn tôm.”



Giang Thừa Hứa đang dùng cơm, nhìn bên trong bát có thêm một con tôm được bóc trắng noãn, tay đang cầm đũa của hắn dừng lại một trận, chậm rãi nghiêng đầu sang đối diện với đôi mắt trong suốt lấp lánh của thê tử.



Tiết Kim Nguyệt hướng về phía hắn cười cười, thấy hắn gắp miếng tôm lên, nàng cho rằng hắn muốn ăn, nên nụ cười càng ngày càng xán lạn. Nhưng ngay lập tức, đã thấy hắn gắp miếng tôm bỏ ra ngoài, để ở trong đĩa nhỏ trước mặt, cũng không liếc nhìn nàng một cái, chỉ tiếp tục yên tĩnh ăn cơm.



(๑>◡<๑)



Dùng hết ngọ thiện, Kiều Thị gọi Giang Thừa Hứa ở lại, trầm mặt hỏi:



“Con cùng A Nguyệt làm sao?”



Giang Thừa Hứa một một thân cẩm bào sắc xanh ngọc, phong thần tuấn lãng, khí chất lành lạnh. Hắn đối với người bên ngoài luôn lạnh nhạt, nhưng ở trước mặt mẫu thân Kiều Thị thì từ nhỏ đã là nghe lời. Giang Thừa Hứa môi mỏng khẽ mím, nhàn nhạt đáp:



“Không có chuyện gì.”



Nháo đến bộ dáng này, còn nói không có chuyện gì? Kiều Thị giận không có chỗ phát tiết, nhưng đứng ở giữa nhi tử và con dâu thì tóm lại Kiều Thị vẫn thiên vị nhi tử thật nhiều.



Chỉ là nghĩ đến tính tình con dâu, Kiều Thị liền nghiêm trọng nói:




“Vậy nàng có hài lòng không?”



Nàng a… Giang Diệu mở to mắt nước long lanh, nho nhỏ do dự một chút rồi gật đầu. Phu quân Lục Lưu này, nói đến cũng là bản thân nàng tự chọn. Nàng mơ mơ hồ hồ có tình cảm cùng hắn, sau đó lại mơ mơ hồ hồ gả cho hắn nên đúng là làm cho nàng đều không phản ứng kịp. Nhưng mấy ngày này, tính tình của hắn làm sao, hắn đối với nàng thế nào, nàng đều nhìn ở trong mắt. Xem như là… Tạm thời thoả mãn đi. Dù sao chuyện sau này là cả đời, ai có thể đảm bảo đây?



Giai đoạn tân hôn, Lục Lưu lại là người mới vừa được khai trai, buổi tối tự nhiên không thiếu được một phen vận động trước khi ngủ. Giang Diệu ôm lấy nam nhân, phát hiện hắn muốn dậy, nàng liền dùng sức ôm thân thể gầy gò mạnh mẽ của hắn, nhỏ giọng nói:



“Chờ một chút.”



Nàng còn muốn ôm hắn lúc nữa.



Mặc dù mới vừa thành thân, nhưng Lục Lưu đã thăm dò được thói quen nhỏ của nàng, hiểu được nàng không thích cảm giác dính nhơm nhớp, nên sau khi xong việc hắn liền muốn ôm nàng đi tịnh thất tắm rửa.



Không ngờ hôm nay còn chưa để hắn ôm đi tắm, Lục Lưu chống cánh tay cúi đầu nhìn nàng, thấy khuôn mặt nàng ửng hồng, giọng nói hắn khàn khàn, hỏi:



“Còn đang lo lắng chuyện Nhị ca?”



Giang Diệu ngớ người, có chút bất ngờ, nhất thời con mắt trợn trừng lên, mấp máy môi nói:



“Thiếp…” Nàng không nói tiếp, gật đầu.



Lục Lưu ôm lấy nàng, nghe lời không đứng dậy, nói:



“Nếu nàng lo lắng, ngày mai có thể phái người đi thăm dò một chút. Bốn nha hoàn kia đều là do Lục Hà tỉ mỉ chọn lựa ra, năng lực làm việc xuất sắc, nàng có thể tin tưởng bọn họ.”



Giang Diệu chỉ cảm thấy hắn quá tri kỷ. Chính hắn không thích quản chuyện người khác, nhưng lại chỉ điểm nhắc nhở nàng nên làm như thế nào. Giang Diệu cũng cảm thấy, chuyện này sợ là có điều kỳ lạ, mà hôm nay Nhị tẩu chủ động cầu hoà, Nhị ca cũng nên nguôi giận rồi.



Giang Diệu nằm ở trong ngực của hắn, cảm thụ thân thể cường tráng cứng rắn của nam nhân, chỉ cảm thấy cứ ôm nhau như thế đặc biệt là chân thật. Nàng giương mắt nhìn hắn, nói:



“Lục Lưu, cảm ơn chàng.”



Hắn không ngừng hôn gò má của nàng, thở dốc nói:



“Nàng định cảm ơn ta thế nào?”



Giang Diệu chăm chú suy nghĩ một phen, muốn nói làm cho hắn một thân tẩm y, hoặc là áo choàng, nhưng nhận ra được hắn đem môi ghé ở bên tai nàng, thấp giọng nói yêu cầu của chính mình.



Sau khi nghe xong, gò má Giang Diệu nóng đến lợi hại, chỉ có thể mặc cho hắn đòi lấy.



Có lẽ là có tâm sự, cho dù thân thể mệt mỏi, Giang Diệu vẫn còn có chút ngủ không được. Nàng nhìn nam nhân bên cạnh ngủ đến an ổn, không nhịn được duỗi ra tay nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của hắn. Trước khi nàng được gả tới đây, có lẽ Lục Lưu đã đem nha hoàn thông phòng bên người phân phát đi, đây đã là tôn trọng lớn nhất đối với nàng. Nhưng mà… Nàng quá tham lam, chỉ muốn nam nhân này là của một mình nàng.



Giang Diệu nhíu nhíu mày lại, nghĩ đến trước đây hắn cùng nữ nhân khác làm loại chuyện kia, trong lòng liền buồn phiền đến hoảng rồi.