Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 131 : Chỉ một nữ nhân
Ngày đăng: 18:03 30/04/20
💋 edit: Phương Moe 💋
Giang Diệu nằm nhoài sau tấm bình phong, hai chân mềm nhũn, mỏi rã rời, căn bản là đứng không được vững.
Nàng cắn cắn môi, nhìn thứ chất lỏng chảy dọc từ trên đùi mình xuống, xấu hổ nhìn nam nhân bên cạnh đang giúp nàng sửa soạn lại quần áo, nước mắt rưng rưng nói:
“Chàng đáng gét… không cho chàng chạm vào thiếp.”
Lục Lưu ôm lấy thê tử từ phía sau, nắm bàn tay nhỏ của nàng đưa lên môi hôn một cái, mặt mày lại vui vẻ nói:
“Là ta không tốt..”
Rồi hắn đem mặt dán sát vào, nói tiếp:
“Có điều đây cũng không phải tại ta, ta ở bên ngoài luôn quy củ, không hề trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu trở về nhà mà nửa điểm ham muốn nàng cũng không có, vậy nàng sẽ lo lắng, không phải sao?”
Hứ… hắn còn nguỵ biện! Giang Diệu mới không tin, nàng cảm thấy hắn chính là người háo sắc, nào có quy củ như vậy??
Có điều nàng cũng nghe qua một ít chuyện, thê tử muốn biết phu quân của mình có hay không có ở bên ngoài phong lưu thì buổi tối ở trên giường nhỏ thăm dò một phen, nếu phu quân trên giường uy phong nhiệt tình, vậy chứng tỏ không ở bên ngoài vụng trộm; còn nếu phu quân đối mặt với thê tử thiên kiều bá mị mà nửa điểm cũng không có phản ứng, rồi liền mấy ngày cũng không có ân ái vợ chồng, nếu có mấy biểu hiện này thì chắc chắn bên ngoài có nữ nhân khác.
Một khắc trước Giang Diệu vẫn còn cáu kỉnh, hiện nay nghe Lục Lưu cãi chày cãi cối, rồi lại liên tưởng đến chuyện này, Giang Diệu đã dần dần nguôi giận.
Có điều nghĩ đễn vừa nãy Bảo Cân, Bảo Lục còn đứng ở bên ngoài, Giang Diệu lập tức đỏ bừng mặt, nghẹn ngào nói:
“Tại chàng… thiếp không có mắt mũi nào mà gặp người rồi.”
Lục Lưu thu dọn lại thật tốt xiêm y, đem thê tử ôm lấy, mặt đối mặt cọ cọ chóp mũi của nàng, hơi thở ấm áp của hắn phả lên mặt nàng:
“Trong lòng nàng nghĩ gì, nàng cho rằng ta không biết sao? Nàng cứ ngoan ngoãn cho ta, ta sẽ bảo vệ cưng chiều nàng đàng hoàng, đảm bảo không đi ra ngoài làm mấy chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Lời này nói… Giang Diệu trợn hai mắt như chuông đồng, làm ra dáng vẻ hung hãn:
“Vậy nếu thiếp không ngoan, vậy thì chàng có cớ đi trêu hoa ghẹo nguyệt hửm??”
Lục Lưu thở dài, nắm tay nhỏ của nàng đưa lên miệng cắn hờ một cái, trầm giọng nói:
“Vậy ta đành phải chịu oan ức… dùng biện pháp khác thôi.”
Cái gì mà biện pháp khác? Giang Diệu đang sững sờ, đã thấy hắn cười cười nhìn tay nàng, nhất thời nàng liền nhớ tới hình ảnh Lục Lưu nắm tay nàng để xử lý… lỗ tai Giang Diệu liền đỏ chót, nàng chỉ cảm thấy da mặt Lục Lưu càng ngày càng dầy, vậy mà ở trước mặt người khác thì lúc nào cũng thanh cao lạnh lùng.
Chân nàng mềm nhũn tựa ở trong ngực hắn, tuỳ ý để hắn ôm, nàng nghe thấy hắn thủ thỉ bên tai nàng:
“….Diệu Nhi, từ bé đến bây giờ, ta chỉ có duy nhất một nữ nhân là nàng, từ trước vẫn thế, hiện tại cũng vậy và cả sau này cũng sẽ không bao giờ thay đổi!”
Nụ cười trên mặt Giang Diệu ngừng lại. Nếu thật sự là Tống tam công tử của Tống phủ này, vậy thì không ổn. Kỳ thực, nếu như có thể thuận lợi thì đây cũng là một mối hôn nhân tốt, Tống tam công tử xuất thân từ chi thứ hai, là người hiền lành lịch sự, đọc đủ thứ thi thư quân tử, ở Tung Sơn thư viện cũng được Phu tử tán thưởng. Đường Anh có thể thuận lợi gả đi, đương nhiên là tốt đẹp. Nhưng mà… Nếu nàng nhớ không sai thì đời trước vị Tống tam công tử này trên đường đi thăm ngoại tổ phụ, không cẩn thận té gãy chân, cuối cùng phải cưa đứt đi một chân để bảo toàn tính mạng. Lúc ấy, Tống tam công tử cũng chuẩn bị làm mai, nhưng sau đó hắn vì không muốn làm lỡ dở cô nương gia, mà đã lui lại hôn sự này.
Tuy rằng Giang Diệu đồng tình với vị Tam công tử này, nhưng nàng vẫn có tâm tư riêng, nàng không muốn Đường Anh phải gả cho người chỉ còn có một chân.
Tiết Kim Nguyệt đúng là không hề phát giác ra Giang Diệu có điểm khác lạ, liền nói:
“Mà nói mới nhớ, vị Tống tam công tử này cùng Tuyên Vương còn có chút quan hệ. Nếu dựa theo bối phận thì sợ là hắn phải kêu Tuyên Vương một tiếng thúc thúc …”
Nói xong, Tiết Kim Nguyệt liền nở nụ cười:
“Vậy nếu Đường muội muội gả cho Tống tam công tử, vậy chẳng phải là sẽ gọi Diệu Diệu là thẩm thẩm sao.”
Mẫu thân của Lục Lưu – Tống thị xuất thân từ Tống gia, chỉ là sau đó cả nhà Tống gia rời về Dân Châu. Mà Đại Lý tự Thiếu Khanh – Tống Thanh Hồng, chính là chi nhỏ tách ra khỏi Tống gia để lập môn hộ ở nơi khác, quan hệ với Lục Lưu tụ nhiên chênh lệch rất nhiều.
Đường Anh xấu hổ, nói:
“Chuyện này còn chưa có quyết định đâu, mẹ của muội nói đợi lần sau xem thành ý của họ.”
Tuy nói thì như vậy, nhưng mẫu thân Đường Anh – Tôn thị rất vừa ý hôn sự này.
Nhưng Giang Diệu biết, lần tới thời điểm Tống gia đến Đường phủ, sợ không phải là bàn việc hôn nhân, mà là nói rõ thương thế của Tống tam công tử, không muốn làm lỡ nhân duyên của Đường Anh.
Giang Diệu vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi:
“Đường tỷ tỷ đã thấy vị Tống tam công tử kia chưa?
Đường Anh lắc đầu một cái, nói:
“Chưa từng. Có điều tỷ nghe nói hắn mấy ngày này đang đi thăm ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, nương của tỷ nói nam tử hiếu thuận thì nội tâm sẽ không xấu, bảo tỷ đừng chọn nhiều, lần này liền gả đi.”
Giang Diệu không lên tiếng. Nếu Đường Anh chưa từng thấy mặt, cho dù hôn sự này không thành thì cũng không quá khó chịu. Mà đời trước Tống tam công tử đi tới thăm ngoại tổ phụ gia thì bị thương, đây cũng là chuyện không có cách nào thay đổi.
Giang Diệu nhất thời sinh ra luống cuống, nàng vẫn tình nguyện muốn chính mình không biết được những chuyện này.
Lúc này, Bảo Cân ở bên tai Giang Diệu thoáng nhắc nhở, nói:
“Vương phi, người nhìn —— ”
Giang Diệu theo ánh mắt Bảo Cân thấy cách đó không xa dưới cây lớn có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang nói chuyện, cử chỉ có chút thân mật. Giang Diệu lẳng lặng nhìn Lục Hành Chu cùng Tạ Nhân, nàng đúng là không nghĩ tới hai người bọn họ vẫn cùng nhau ở một nơi.
Giang Diệu không muốn nhìn, liền theo hai vị tẩu tẩu đi lên núi cầu bình an cho Lục Lưu.