Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 132 : Lục Lưu nổi giận

Ngày đăng: 18:03 30/04/20


💋 edit: Phương Moe 💋



Ở phía bên này, Lục Hành Chu đang nói chuyện yêu đương với tiểu cô nương, bỗng nhiên cảm giác có ai đó đang nhìn, hắn mới nghiêng đầu nhìn một chút, thấy phía đằng kia có một bóng dáng màu đỏ nhỏ nhắn, ánh mắt hơi ngưng lại, theo bản năng nhìn nhiều thêm mấy lần.



Lục Hành Chu không biết Giang Diệu có hay không nhìn thấy hắn cùng Tạ Nhân ở cùng một chỗ, hắn lo lắng nếu bị Giang Diệu nhìn thấy thì sẽ đem việc này nói với mẫu thân hắn. Thế nên Lục Hành Chu không dám ở lại lâu với Tạ Nhân, hắn tự mình đưa nàng về phủ, sau đó vội vã trở lại Tuyên Vương phủ, dự định về trước Giang Diệu để cảnh cáo Giang Diệu một tiếng.



Vậy mà Lục Hành Chu vừa bước vào cửa lớn Tuyên Vương phủ, thì đã sớm có người ở đây chờ hắn, người kia hướng về phía hắn hành lễ, nói:



“Đại công tử, Vương gia đang chờ ở tiền thính.”



Lục Hành Chu nghiêng đầu liếc mắt nhìn nam tử ôn hoà bên cạnh, hắn biết đây là Lục Hà – thủ hạ thân tính nhất bên người của Tam thúc.



Nhìn Lục Hà giống như một thư sinh nho nhã, nhưng đây lại là người rất có thủ đoạn. Lục Hành Chu gật đầu, tuy rằng thanh danh Lục Lưu bất hảo, thế nhưng Lục Hành Chu đối với vị Tam thúc này của hắn là từ nhỏ đến lớn đều tôn trọng.



Hắn theo Lục Hà đi tới tiền thính, liền thấy nam nhân đang ngồi trên ghế chủ vị, trên người mặc một bộ áo lụa màu xanh sẫm, dáng vẻ lười biếng tựa vào thành ghế, trên tay nam nhân thì vuốt ve chén trà.



Dường như đã cầm rất lâu rồi, bởi vì không còn nhìn thấy hơi nóng từ chén trà bốc lên, hiển nhiên là chén trà này đã nguội lạnh.



Lục Hành Chu vội vàng tiến lên, hướng về Lục Lưu hành lễ:



“Chất nhi bái kiến Tam thúc. Không biết Tam thúc tìm chất nhi là vì chuyện gì?”



Ở trong ấn tượng của Lục Hành Chu, Tam



thúc chưa bao giờ chủ động tìm hắn nói cái gì.



Lục Lưu vỗ về miệng chén trà, lạnh nhạt hỏi:



“Nghe nói mấy ngày trước, ngươi chỉ trích Vương phi của Bản vương?”



Lục Hành Chu cũng không có bị bất ngờ, dù sao lấy tính tình của Giang Diệu, nếu bị ủy khuất thì nhất định sẽ cáo trạng với Tam thúc. Lục Hành Chu như thực chất trả lời:



“Tam thẩm thẩm làm không đúng. Hơn nữa tam thẩm thẩm không có nửa điểm tự giác của trưởng bối, càng ỷ vào thân phận của chính mình để ức hiếp vãn bối, chất nhi cho rằng loại hành vi như thế này có chút không thích hợp…”



“Không thích hợp…” Lục Lưu lẩm bẩm ghi nhớ ba chữ này, rồi lại giống như đang nghiền ngẫm, sau đó Lục Lưu nở nụ cười, bàn tay vỗ về, xoay xoay chén trà trên tay, đứng dậy nhìn Lục Hành Chu, nói:



“Xác thực là không thích hợp… Nếu như có chỗ không ổn thì nên chỉ rõ ra thì mới tốt…”



Lời nói này của Lục Lưu nghe vào tai thì vô cũng ôn hoà, nhưng ngay sau đó mâu sắc Lục Lưu lạnh lẽo, tay đang cầm chén trà liền giơ lên, mạnh mẽ ném về phía đầu của Lục Hành Chu.




“…còn cáu kỉnh sao?”



Lục Lưu đưa tay rút ra, lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp của thê tử trước mặt, lúc này cánh tay dài của hắn mới vươn ra, đem người ôm vào trong lồng ngực.



Cánh tay vững vàng cố định tại vòng eo của Giang Diệu khiến nàng không thể động đậy, lực đạo này lại lớn, dường như muốn đem nàng bẻ gẫy.



Giang Diệu biết trong lòng Lục Lưu còn đang tức giận nên nàng cũng nhân nhượng hắn, hai tay nàng vươn ra tấm lưng rộng rãi của hắn, rồi nhẹ nhàng vuốt ve, nói:



“Vừa nãy… Còn rất đáng sợ, sao giờ không chịu nói gì. Có điều, khi còn bé thiếp cũng đã từng nhìn thấy cha nổi nóng. Tính tình Tam ca nghịch ngợm, thường xuyên gây chuyện, cứ ba ngày là lại trêu trọc cha bực mình. Chàng còn chưa từng thấy cha tức giận đâu, hai mắt đỏ bừng như muốn ăn thịt người ta, rồi cha chỉ cần giương roi mây trong tay lên cũng đã khiến Tam ca sợ đến nỗi chân mềm nhũn… sau đó chàng đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì?? Vậy mà nương lại không hề sợ cha, đi tới che chở trước mặt Tam ca, còn đem roi mây trong tay cha đoạt lấy.. Nương vừa giận thì cha liền giống như con hổ giấy, lập tức yên tĩnh lại…”



“… Khi đó thiếp liền rõ ràng, nhìn cha thì lợi hại, kỳ thực nương mới là người lợi hại nhất. Nương có thể bò lên đầu con hổ mà vuốt râu, đúng là nhiều bản lĩnh nha!”



Lục Lưu lúc này mới nói:



“Nói nhiều như vậy, nàng không nghĩ ta sẽ không nghe lời nàng sao?”



Bị vạch trần, Giang Diệu lúng túng cười cười, sau đó nàng nhìn mặt Lục Lưu, thấy vẻ mặt của hắn đã nhu hòa hơn, trong con ngươi đều mang theo một chút ý cười, nàng liền cười khanh khách xoa bóp gò má của hắn, giả vờ ung dung nhưng lại nhỏ giọng chờ mong hỏi:



“Vậy chàng có nghe hay không hả?”



Lục Lưu cúi đầu ngậm lấy môi nàng, hôn một lúc, sau đó mới ngoan ngoãn nói:



“… Nghe.”



Giang Diệu lúc này mới thoả mãn, nâng gò má của hắn hôn một cái, làm như khen thưởng. Nàng vuốt ve mặt hắn:



“Vậy chàng nói thiếp nghe là hôm nay có chuyện gì xảy ra?”



Lục Lưu tự nhiên không dối gạt tiểu thê tử, hắn đem sự tình từ đầu đến cuối kể hết cho nàng nghe.



Giang Diệu không hề nghĩ đến, Lục Lưu phát hoả lớn như vậy, dĩ nhiên là bởi vì lần trước Lục Hành Chu chỉ trích nàng.



Giang Diệu có chút run sợ, có điều nói thực sự thì trong lòng vẫn rất cảm động. Nam nhân này lại lưu tâm nàng như vậy, người khác nói nàng nửa câu, hắn liền muốn bày ra tư thế xử lý người ta.



Phàm là người từ Trấn Quốc Công phủ đi ra, đều sẽ có một thói hư tật xấu, đó là cực kỳ bao che khuyết điểm cho người của mình. Giang Diệu cũng vậy, cho dù Lục Lưu đem Lục Hành Chu đánh cho bị thương, thì trong lòng của nàng chính là kiên định lập trường đứng ở bên Lục Lưu.



Giang Diệu thậm chí còn nghĩ, nếu tiếp tục như vậy, sau này Lục Lưu mà muốn giết người hay phóng hoả thì chính nàng còn là người giúp hắn lấy dao, rồi đưa mồi lửa cho hắn đốt….. chuyện này có vẻ như không tốt lắm…. ( ̄∇ ̄)