Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 134 : Rời khỏi Vương phủ

Ngày đăng: 18:03 30/04/20


💋 edit: Phương Moe 💋



Lục Lưu đã mở miệng thì việc tách hộ tự nhiên đã được quyết định.



Dù sao Lục Hành Chu cũng đã mười tám, chung quy cũng phải thành gia, nếu vẫn cứ ở lại Tuyên Vương phủ, vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa?



Mạnh thị trở về, liền ở trước mặt Lục Thầm gào khóc một trận, cũng hiểu được chuyện này như ván đã đóng thuyền, nên cũng chỉ có thể lau nước mắt, chầm chậm thu dọn đồ đạc.



Lục Linh Lung không chịu, quyệt quyệt miệng lôi kéo ống tay áo phụ thân, nói:



“Cha, Tam thúc vẫn nể mặt mũi của cha, cha hãy đi nói cùng Tam thúc một chút, để chúng ta không phải chuyển đi, được không?”



Những năm qua, Lục Linh Lung được sống trong điều kiện rất tốt, phàm là những người thức thời thì đều sẽ vì nể mặt nàng là cháu gái ruột của Tuyên Vương mà cho nàng mấy phần mặt mũi. Hơn nữa, vì cả nhà bọn họ đều ở tại Tuyên Vương phủ, nên người ta cảm thấy Tuyên Vương đặc biệt quan tâm đến vị thứ huynh này.



Nếu hôm nay bọn họ chuyển ra ngoài, vậy sau này sẽ không còn được hưởng ánh hào quang của Tuyên Vương phủ nữa.



Lục Thầm sờ sờ đầu nữ nhi, nói:



“Linh Lung, mau chóng thu dọn đồ đạc đi. Chờ một lúc nữa đến toà nhà ở ngõ Thái An, con muốn ở viện nào thì phụ thân cho con tự chọn, được không nào?”



Lục Thầm dễ tính, đối với nữ nhi xưa nay luôn thương yêu, Lục Linh Lung bị dưỡng đến kiêu căng như vậy, cũng một phần là do Lục Thầm dung túng.



Miệng Lục Linh Lung mím mím, tâm trạng rất là bất mãn.



Ngõ Thái An thì Lục Linh Lung cũng đi qua vài lần, chỗ ấy quá nửa đều là toà nhà của các gia đình giàu có.



Toà nhà chỗ đó, trong tầm mắt kinh thành cũng được cho là thượng thừa, đáng tiếc cho dù có tốt đến mấy, thì cũng không thể khí thế bằng Tuyên Vương phủ này.



Lúc trước tiền Tuyên Vương khi còn tại thế, thích nhất là sửa sang, xây dựng những viện trong Tuyên Vương phủ. Tiền Tuyên Vương đã trùng tu lại Vương phủ một phen, mà diện tích của Tuyên Vương phủ này so với những Vương phủ bình thường thì phải hoành tráng hơn gấp hai lần.



Thế nên mỗi lần Lục Linh Lung nói tới Tuyên Vương phủ thì mặt mày rất là đắc ý, nghiễm nhiên đem nơi này coi là nhà cả đời của mình.



Lục Thầm lại ôn nhu nói: “Linh Lung, nghe lời.”



Lục Linh Lung thở dài, đáp: “Được rồi…”



Rồi nàng lập tức trở về viện của mình, dọn dẹp một chút, dự định những thứ gì có thể mang được thì sẽ mang hết đi.



Sau khi thu thập thỏa đáng xong, Nhị gia Lục Dịch cùng thê nhi đi đến tiễn huynh trưởng.



Lục Dịch chống gậy, mặc một thân áo bào màu thạch anh, dáng vẻ nho nhã, khí chất cũng gần giống như Lục Thầm.



Đứng bên cạnh là Điền thị cùng Lục Bồng Bồng và Bình Ca.
Lục Lưu mỉm cười gật đầu.



Giang Diệu đi ra ngoài tiễn toàn gia Lục Thầm.



Lục Thầm đúng là người ôn hòa vô cùng, cực kỳ dễ dàng ở chung, nhưng Mạnh thị lại là một bụng tử khí, nơi nào chịu cho Giang Diệu sắc mặt tốt. Chỉ có Lục Linh Lung là luôn miệng gọi “Tam thẩm thẩm” đến là ngọt, còn nói ngày sau thường thường muốn đi qua thăm Giang Diệu.



Vì đang ở trước mặt Lục Thầm nên Giang Diệu tự nhiên không biểu hiện ra không muốn, nàng chỉ có thể gật đầu qua loa nói được.



Lục Thầm biết Tam đệ muội tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng lại được Tam đê rất yêu thích. Như vậy cũng tốt, bên người có người thân thiết thì tính tình cũng sẽ ôn hoà hơn. Lục Thầm nói:



“Trong ngày thường Tam đệ làm việc quá mức vất vả, đệ ấy ỷ vào tuổi mình còn trẻ nên thường thường không quan tâm ngày hay đêm, mong rằng đệ muội có thể căn dặn chăm sóc hắn, để hắn chú ý đến thân thể”



Giang Diệu là người thị phi rõ ràng, hiện nay đối mặt với đại bá Lục Thầm kiêm ân nhân của phu quân, nàng tự nhiên biết nghe lời phải. Đều nói trưởng tẩu như mẹ, bây giờ nhìn vị đại bá này, nàng liền có cảm giác trưởng huynh như cha.



Lúc trước nàng còn tưởng rằng ở Tuyên Vương phủ chỉ có duy nhất lão Vương phi chân tâm thương yêu Lục Lưu, thì ra còn có vị thứ huynh này cũng thực lòng quan tâm đến hắn.



Giang Diệu nói:



“Đại bá yên tâm, ta hiểu rồi.”



Nàng đương nhiên sẽ chăm sóc thật tốt Lục Lưu, sẽ đem hắn nuôi đến béo trắng. Trước đây không ai quan tâm hắn, không sao cả, sau này đã có nàng ở bên cạnh hắn, nàng sẽ đối xử tốt với hắn gấp bội.



Giang Diệu cùng Lục Thầm nói chuyện xong, nàng liền xoay người trở về Ngọc Bàn viện, vừa vặn thấy Lục Hành Chu được hạ nhân nâng ra ngoài.



“Tam thẩm thẩm, ta…” Lục Hành Chu sững sờ nhìn Giang Diệu, mấp máy môi, cũng không biết phải nói gì.



Giang Diệu đâu có sức mà nghe cái người không rõ thị phi như Lục Hành Chu nói chuyện? Lúc này nàng chỉ qua loa gật đầu, rồi trực tiếp rời đi.



Lục Hành Chu nhất thời ngây người ở nơi đó, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đi xa, hắn sắp muốn nói ra hai chữ “Xin lỗi” thì cũng chỉ có thể một lần nữa nuốt vào trong bụng.



Toàn gia Lục Thầm rời đi, Tuyên Vương phủ càng ngày càng yên tĩnh. Giang Diệu cảm thấy trong phủ quá ít người cũng không tốt, dù sao thời điểm ở Trấn Quốc Công phủ, trên dưới trong phủ tuy rằng chỉ có ba phòng nhưng lại có mười nhi tử yêu thích ầm ĩ, cùng một tiểu nữ oa hoạt bát là nàng, mẫu thân Kiều Thị còn trêu đùa nói: Trấn Quốc Công phủ nuôi mười tiểu nam hài như thế, không khác gì nuôi một đám khỉ con, suốt ngày thích nhảy nhót tưng bừng.



Lúc này Hà ma ma lại nói: “Vương phi sớm sinh cho Vương gia mấy hài tử, vậy Tuyên Vương phủ chúng ta không phải là náo nhiệt sao?”



Hài tử.



Động tác Giang Diệu bóc quả vải dừng lại, nghe xong lời này, gò má nàng liền đỏ phừng phừng. Mà nói thật sự thì nàng rất muốn sinh hài tử.



Có một tiểu oa nhi dáng dấp giống Lục Lưu là tốt nhất, có điều tính tình thì không thể lạnh lùng giống hắn.



Nhưng nàng có nghe được từ trong miệng ma ma nói, trước lúc năm tuổi thì Lục Lưu là một tiểu hài tử hoạt bát đáng yêu rất khiến người yêu thích.