Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 135 : Hài tử

Ngày đăng: 18:03 30/04/20


💋 edit: Phương Moe 💋



Lục Lưu vừa vặn đi vào, thấy trong phòng chủ tớ hai người tán gẫu đến vui vẻ. Lục Lưu cũng lại gần, thấy gò má tiểu thê tử ửng hồng, khuôn mặt hắn ôn hoà hỏi:



“Đang nói chuyện gì vậy?”



Giang Diệu ngẩng đầu đánh giá Lục Lưu một chút, chỉ cảm thấy phu quân nhà mình quá mức tuấn mỹ.



Nhìn đẹp mắt như vậy, chứng tỏ khi còn bé là một tiểu hài tử phấn nộn đáng yêu.



Trong lòng nàng rất muốn cùng Lục Lưu sinh ra một tiểu oa nhi mềm mại trắng trẻo. Nhưng chuyện như vậy, nàng làm sao dám nói trực tiếp với hắn đây.



Giang Diệu ăn quả vải, trong lòng âm thầm vui mừng mơ ước, trên mặt lại giả vờ lạnh nhạt nói:



“Thiếp chỉ nói chút việc vặt thôi, không có chuyện gì quan trọng hết…”



Thấy tiểu thê tử nói thế nên Lục Lưu cũng không có hỏi nhiều.



Chỉ là buổi tối hôm đó, Giang Diệu liền tới nguyệt sự.



Phu thê gia đình giàu có, nếu thê tử đến nguyệt sự thì sẽ không ở cùng phòng với phu quân. Lúc ấy nếu phu quân có nhu cầu thì sẽ do thiếp thất hoặc nha hoàn thông phòng hầu hạ.



Nhưng đôi tiểu phu thê này lại khác biệt mọi người, từ lúc thành thân đến giờ, hai người này vẫn cứ ngọt ngọt ngào ngào cùng nhau ở Ngọc Bàn viện. Mà Lục Lưu cũng không hề an bài cho Giang Diệu một viện khác, chỉ để nàng ở cùng viện với mình.



Buổi tối, sau khi Giang Diệu rửa ráy sạch sẽ từ tịnh thất đi ra, nàng nhìn Lục Lưu ngồi ở trên giường, gò má liền đỏ lên, nhỏ giọng đề nghị:



“Hay là mấy ngày này chúng ta tách ra ngủ?”



Tướng ngủ của nàng rất xấu, hơn nữa dạo này nàng đã có thói quen thích ôm Lục Lưu ngủ, chẳng may… chẳng may nàng làm dính lên người hắn thì sao? Dù sao mấy chuyện như thế này, nam nhân đều thấy xúi quẩy.



Lục Lưu đem thê tử đang đứng nhăn nhó kéo lại gần, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, vừa bực mình lại vừa buồn cười nói:



“Vừa mới thành thân, nàng liền để Bản vương đi ngủ thư phòng?”



Giang Diệu nào dám. Nàng nhìn nhìn hắn, lí nhí đáp:



“Vậy thiếp đi ra ngoài cũng được nha.”



Nhìn nàng đi, người ta rất dễ nói chuyện đấy.



Lục Lưu cười cười đem người bế lên, vào lúc này thân thể nàng đang không thoải mái nên hắn cũng không dám hành động mạnh, chỉ nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường, hôn một cái lên trán nàng, rồi nói:



“Muộn rồi, không nói lung tung nữa.”



Nói xong Lục Lưu liền lên giường, ôm lấy nàng từ phía sau.



Tâm trạng Giang Diệu ngọt ngào cực kì, nếu vào lúc này Lục Lưu mà thật sự cho nàng đi ra ngoài ngủ thì đêm nay khẳng định là nàng bị mất ngủ.
Tiết Đằng nhất thời vô lực phản bác.



Sau khi Trưởng công chúa mang thai, mẹ chồng liền ngàn dặn vạn dặn, khắp nơi đều có yêu cầu, cũng bao quát luôn cả không được nói lời thô tục, nếu để hài tử trong bụng nghe thấy thì sẽ bị dạy hư, như vậy thì không tốt.



Nhưng Trưởng công chúa tính tình phóng khoáng, mỗi khi kích động liền nói lời thô tục mà Tiết Đằng thì cũng như vậy, tuy Tiết Đằng là quý công tử gia đình giàu có nhưng từ nhỏ đã ở trong quân doanh, sống cùng các huynh đệ quá lâu, khó tránh khỏi mưa dầm thấm đất thế nên liền thành một hán tử thô kệch thích nói lời thô tục.



Nhìn đôi oan gia này, Giang Diệu cũng lộ ra nụ cười, hướng về phía Trưởng công chúa:



“Trưởng công chúa cũng có hỉ sao? Thực sự là chúc mừng.”



Xác thực là chuyện vui.



Trưởng công chúa loan thần cười cười, vỗ mấy lần vào cái bụng bằng phẳng:



“Mới được có ba tháng thôi…”



Sắc mặt Tiết Đằng liền thay đổi, lôi kéo cánh tay thê tử, lạnh lùng nói:



“Nàng nghĩ đây là quả dưa hấu à? Vỗ gì lắm thế, vỗ nhẹ một chút.”



Phụ nữ có thai tâm tình hay chập chờn, huống hồ Trưởng công chúa là người có tính tình thẳng thắn nóng nảy, cái này không cho phép làm rồi cái kia không cho phép làm, quả thực bức nàng sắp điên rồi. Mà ở trong phủ nàng và Tiết Đằng cũng thường cãi nhau thành nghiện, hiện nay ở trước mặt Giang Diệu nàng cũng có chút không khống chế được, liền nói:



“Làm sao? Nhi tử của ta tình nguyện để cho ta đập, chàng ồn ào làm cái gì? Nhi tử giống ta sinh long hoạt hổ, nếu chỉ vì đập mấy lần mà liền yếu ớt, vậy sau này sinh ra cũng chỉ là người vô dụng.”



Tiết Đằng hít sâu một hơi, quay về Giang Diệu nói:



“Diệu Diệu, biểu ca mang Trưởng công chúa đi về nghỉ ngơi trước, một lúc nữa sẽ đến tìm muội nói chuyện.



Trưởng công chúa vội vàng nói:



“Đừng, ta đã lâu không thấy Diệu Diệu, còn có chuyện muốn nói cùng muội ấy… Ai! Tiết Đằng, chàng thả lão nương xuống ngay, nếu không lão nương sẽ không sinh hài tử cho nàng, lão nương nhịn đẻ, nhịn đẻ cho chàng xem!”



Tiết đằng không thèm để ý tới, trực tiếp ôm tức phụ ầm ỹ này đi Ngọc Minh cung nghỉ ngơi, hắn phải cùng nàng lập cái hiệp ước tam chương mới được.



Đôi tiểu vợ chồng này nhiệt nhiệt nháo nháo, Giang Diệu nhìn có chút ước ao.



Nàng và Lục Lưu luôn ngọt ngọt ngào ngào, nhưng Lục Lưu chuyện gì cũng chiều theo ý nàng… có điều, nàng mới không muốn cùng Lục Lưu cãi nhau đâu. Chỉ là nhìn mọi người đều đã có thai nên khiến Giang Diệu nhìn mà thấy thèm.



Bảo Cân hiểu rõ Vương phi nhà mình, nhỏ giọng khuyên nhủ:



“Vương phi cùng Vương gia vừa mới thành thân, đứa nhỏ liền sẽ có thôi.”



Bọn nha hoàn ở trong phòng hầu hạ rất rõ ràng tình cảm của đôi tiểu phu thê này tốt đến bao nhiêu, mỗi lần ân ái xong, đệm giường đều ướt nhẹp, các nàng nhìn mà phải ngượng ngùng.



Giang Diệu gật đầu ừ một tiếng, mới tiếp tục đi về phía trước.