Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 14 : Cười Nhạo
Ngày đăng: 18:01 30/04/20
edit: Phương Moe
Xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ dừng lại trước cửa cung.
Phu xe liền đưa bài tử xác nhận thân phận người trong xe ngựa, sau đó thị vệ mới để xe của họ đi vào.
Giang Diệu đưa tay lên vén màn xe nhìn ngó xung quanh, Kiều Thị ngồi ở bên
cạnh thấy thế liền cười bảo: “Diệu Diệu, tý nữa vào trong cung phải
ngoan, không được chạy loạn, có biết không?”
Trong cung nhiều quy củ, không giống như trong phủ Trấn Quốc, mặc kệ nữ nhi muốn làm gì,
trên dưới trong phủ đều chiều theo tính tình nàng.
”Vâng ạ! Diệu Diệu đã biết, nương yên tâm..!” Giang Diệu nghiêng đầu nói, khuôn mặt bánh bao toàn ý cười.
Trước đây nàng bệnh tật gầy yếu, lại không thích cười, không có nửa phần
giống tiểu nữ nhi hoạt bát. Bây giờ nghiêng đầu cười tủm tỉm, thêm vào
hôm nay ăn vận một thân trang phục tươi tắn, đẹp đẽ, làm cho khuôn mặt
nhỏ này càng nhìn càng khiến người ta yêu thích.
Kiều Thị nhìn ngắm đôi mắt long lanh ngập nước của nữ nhi, không khỏi thấy sững sờ.
Dung mạo của nữ nhi, ngày sau sợ là còn muốn đẹp hơn nàng.
Kiều Thị thích chưng diện, tự nhiên cảm thấy càng đẹp càng tốt, may mắn là
nàng được gả cho chính biểu ca thanh mai trúc mã của mình, nên hiểu tính tình cùng gốc rễ của biểu ca... Nhìn đến nữ nhi xinh đẹp bên cạnh, nàng sợ sau này nữ nhi bị gả cho phu quân không tốt, như vậy sẽ hại cả đời
của nữ nhi...
Kiều Thị mày liễu khẽ nhíu, cảm thấy sự lo lắng của chính mình có chút hơi sớm, liền tự cười giễu bản thân.
Nàng cúi đầu, nhìn gò má hơi nhợt nhạt vì lạnh của nữ nhi, liền không nhịn
được kéo nàng ôm vào lòng. Giang Diệu cũng thuận thế ngồi trong lòng mẫu thân, đôi mắt to chớp chớp nhìn Kiều Thị.
Đời này, đây là lần đầu tiên nàng tiến cung, nhưng đời trước, nàng đã tới rồi.
Kiều Thị cùng Giang Diệu xuống xe ngựa, sau đó nàng nắm tay Giang Diệu đi
đến Ngọc Thọ đài - nơi tổ chức sinh nhật cho Cửu công chúa và Thập nhất
hoàng tử.
Vào mùa hè, Ngọc Thọ đài được xây dựng chính giữa hồ
nước, xung quang là hoa sen dáng ngọc yêu kiều, nước hồ trong xanh mát
mẻ, những loại cá đủ màu sắc thi nhau bơi lội, nhìn vô cùng sống động.
Hoàng cung xưa nay đều là rường cột chạm trổ, vàng son lộng lẫy xa hoa, nhưng riêng Ngọc Thọ đài này lại giống như một dòng suối tươi mát chảy qua
núi vàng, núi bạc. Hơn nữa xung quanh Ngọc Thọ đài đều là cây xanh toả
bóng, đúng là xua tan đi cái nóng nực của mùa hè oi bức, khung cảnh này
khiến người ta không khỏi cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
Kiều Thị đi vào trong, trên đường cũng gặp vài vị phu nhân thế gia, ai ai cũng đều châu hoàn thuý nhiễu, trang phục khí thế.
Giang Diệu tuổi còn nhỏ, lại không thường xuất môn, nhưng bất quá dựa trên
trí nhớ nàng nhớ được cùng với nghe nương và các nàng trò chuyện, trong
lòng Giang Diệu cũng sớm đoán được thân phận đối phương.
Vị phu
nhân mập mạp mặc một thân áo váy màu xanh lam thêu hoa văn song hỉ,
khuôn mặt to tròn, đôi mắt nhỏ dài, nhưng lại là thê tử của Lại Bộ Thị
Lang - Hồ thị.
Hồ thị nhìn thấy người đến khá là vui mừng, trên
mặt rạng rỡ ý cười, nhìn giọng điệu cùng thần thái dường như cùng Kiều
Thị là một đôi tỷ muội tốt.
Hồ thị cùng Kiều Thị nói chuyện, đột
nhiên nhìn thấy người đến từ phía, con ngươi liền sáng ngời, vội vã quay về phía Kiều Thị nói:
Mặt mày Lục Lưu liền dãn ra, tâm tình có chút thoải mái dễ chịu.
Giang Diệu cắn một miếng, quả táo ngọt giòn lại nhiều nước, đúng là rất ngon.
Trong lúc nàng đang ăn táo thì có âm thanh tiến về phía nàng cùng Lục Lưu.
”Đường huynh, sao huynh lại ngồi ở đây?”
Nghe được âm thanh tiểu cô nương, Giang Diệu ôm trong tay quả táo nhỏ, nhấc
mi liếc nhìn. Thấy tiểu cô nương đi tới, ước chừng tám chín tuổi, ăn mặc một bộ nhu quần màu đỏ, trên đầu mang trâm hoa tinh xảo, trang phục
thật là đẹp đẽ. Tiểu cô nương xinh đẹp, chỉ là giữa hai lông mày có chút anh khí, cười lên sang sảng thẳng thắn, khiến người ta cảm thấy đẹp đẽ, thoải mái.
Vị này chính là Cửu công chúa Lục Dục Tú, ngày sau là Minh Hà trưởng công chúa.
Cửu công chúa nhìn thấy Lục Lưu, thấy bên cạnh đường huynh có thêm một tiểu nữ oa ngọc tuyết đáng yêu, con ngươi liền sáng ngời, cảm thấy ngạc
nhiên.
Nàng cười cười, nắn nắn mặt bánh bao của Giang Diệu, hướng về phía Lục Lưu nháy mắt mấy cái: “Của huynh? Làm sao chưa từng thấy?”
Lục Lưu không nói gì, thân thủ nhanh nhẹn đem một trong hai cái hộp trong
tay Lục Hà đang đứng phía sau cầm lấy, sau đó hướng về phía Cửu công
chúa ném tới.
Cửu công chúa động tác nhanh nhẹn, lập tức tiếp được.
Nàng cúi đầu mở ra, liếc mắt nhìn nhìn, cầm lấy tiểu cung tên ghét bỏ, nhíu
mày nói: “Ai nha...muội nói đường huynh nghe, huynh tốt xấu gì cũng nên
đưa ra lễ vật ra dáng sinh nhật chứ!”
Lục Lưu giương mắt nhìn Cửu công chúa, khẽ mở môi mỏng: “Không muốn?”
Cửu công chúa vội vàng nói: “Muốn muốn muốn, muội muốn vẫn không được sao?” Cửu công chúa đem Lục Lưu coi là Thân huynh trường, đối với hắn đặc
biệt tôn trọng. Nhưng nàng không hi vọng tính tình Lục Lưu như vậy, có
thể tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật gì đến. Cửu công chúa mỉm cười nhận lấy, nói,“Chờ một lúc A Hằng đến rồi, muội sẽ bảo đệ ấy đến tìm huynh.” Nói xong, liền lại nắn nắn khuôn mặt nhỏ bé của Giang Diệu,còn tiện đường ở trên
mặt nàng hôn một cái: “Tiểu muội muội thật đáng yêu.”
Giang Diệu
nâng quả táo, nhìn bóng lưng Cửu công chúa rời đi, bỗng nhiên nhớ lại
đời trước tẩu tẩu có nói với nàng vị Cửu công chúa này khác biệt so với
tất cả mọi người.
Giang Diệu một mặt suy nghĩ sự tình, một mặt gặm quả táo trong tay, bỗng “Rắc” một tiếng, lông mày Giang Diệu lập tức nhíu lên.
Lục Lưu bên cạnh nhìn Giang Diệu lông mày cau lại, nhàn nhạt hỏi: “Làm sao vậy?”
Hắn nhìn nàng không nói lời nào, liền đem quả táo trong tay nàng cầm tới,
nhìn thấy phía trên chỗ nàng vừa cắn có chút vết máu, lúc này mặt mày
hắn nghi ngờ một trận, nắm lấy cằm nàng, khiến cho nàng thoáng hé miệng
cho hắn xem.
Nhìn tiểu cô nương thiếu mất cái răng cửa, gương mặt
tuấn tú không hề cảm xúc của Lục Lưu, đột nhiên hiện lên ý cười, nhất
thời càng hiện ra phong hoa vô song.
Tiểu lông mày của Giang Diệu
càng nhíu chặt, lại nhìn lên thấy Lục Lưu khuôn mặt đang cười, khiến
nàng càng ảo não giơ tay tự mình sờ sờ răng cửa.
-----oOo-----
Tác giả có lời muốn nói:
Giang gia Diệu Diệu: Rơi mất răng cửa, kết quả bị phu quân cười nhạo ròng rã một ngày, làm sao trả thù đây! Xin hiến mưu mế! ~~~~(>_