Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 2 : Cứu Mỹ Nhân

Ngày đăng: 18:01 30/04/20


Ba thiếu niên vừa tiến vào chính là ca ca của Giang Diệu: Giang Thừa Nhượng, Giang Thừa Hứa, Giang Thừa Ngạn.



Thiếu niên đi đầu tiên một thân cẩm bào hoa lục màu thạch anh tuốt đàng trước đầu, một thân nhi màu thạch anh chính là Tam ca Giang Thừa Ngạn, trong

ba huynh đệ thì hắn là nhỏ tuổi nhất.



Nói là tuổi tác nhỏ nhất nhưng

thực ra cũng không kém bao nhiêu. Ba ca ca của Giang Diệu là tam bào

thai, lúc sinh ra ba huynh đệ chỉ cách biệt nhau nửa giờ, tướng mạo cũng giống nhau như đúc.



Khi còn nhỏ, cả ba huynh đệ đều trắng trẻo mũm

mĩm giống hệt nhau. Vì phòng ngừa nhận sai, nên trang phục của cả ba đều khác nhau về màu sắc. Có điều khi lớn lên đôi chút thì khí chất trên

khuôn mặt cũng tương đối khác nhau, chí ít những người thân cận bên cạnh tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.



Đại ca Giang Thừa Nhượng thành thục,

thận trọng, rất có phong độ huynh trưởng. Nhị ca Giang Thừa Hứa ít nói,

trầm tính, nghiêm túc, nhưng lại là người phúc hắc thông tuệ nhất. Cuối

cùng là Tam ca Giang Thừa Ngạn, xưa nay hoạt bát nghịch ngợm không lúc

nào khiến người khác thôi lo lắng.



Ba huynh đệ tuy khác biệt tính

cánh, nhưng đều giống nhau ở chỗ bảo vệ cưng chiệu muội muội nhà mình.

Nếu có ai dám bắt nạt bảo bối muội muội của bọn họ thì ba huynh đệ lập

tức đem người vây nhốt lại, trước sau trái phati đều là khuôn mặt giống

nhau như đúc, chỉ cần cái khí thế kia đã đủ đem ngươi doạ sợ tè ra quần. Cứ như vậy thì có ai dám bắt nạt Giang Diệu??!



Giang Diệu nhìn ba ca ca của mình chợt nhớ tới đời trước. Nếu các ca ca biết được nàng bị

người ta hại chết thì không biết sẽ làm ra cái chuyện điên cuồng gì.



Thật tốt, có thể sống lại một đời.



Tam ca Giang Thưa Ngạn đi đến trước bàn muội muội, một tay chống bàn, tay

kia xoa cái đầu nhỏ của muội muội, động tác thật là sủng nịnh. Nhìn muội muội ngọt ngào, đáng yêu nhà mình, Giang Thừa Ngạn tự nhiên sinh ra một loại cảm giác tự hào đây chính là tiểu bảo bối nhà bọn họ!



Giang

Thừa Ngạn cúi đầu xuống nhìn, nhíu mày nói: “Diệu Diệu sao lại ở đây

viết chữ? Muội tuổi còn nhỏ, hơn nữa lại thông minh, nếu lani chăm chỉ

thì những tiểu cô nương khác làm sao sánh kịp bây giờ?! Chẳng lẽ khi lớn muội muốn thành nữ trạng nguyên? Muội nha, thế nào cũng phải lưu cho

người khác con đường sống.”



Ở trong lòng Giang Thừa Ngạn, muội muội chính là thông minh xinh đẹp nhất.



Giang Diệu nghe Tam ca lần này mèo khen mèo dài đuôi, không nhịn được cười.

Tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, tuy rằng bờ môi hơi nhợt nhạt nhưng lại có đôi mắt trong trẻo, mười phần linh khí, thực sự rất đẹp đẽ.



Đại ca Giang Thừa Nhượng lại không đồng ý với Tam đệ.



Hắn tiến lên một bước nói: “Diệu Diệu nhà chúng ta còn nhỏ tuổi mà đã quyết tâm đến thế, sau này luyện được chữ đẹp thì đúng lag thêm hoa thêm gấm. Chính đệ không thích đọc sách thì thôi đi, đừng có mà dạy hư Diệu

Diệu.”



Giang Thừa Ngạn cực kì không thích đọc sách. Tuy mới mười một

tuổi nhưng khi Đại ca nói chuyện trên người giống như có bóng dáng của

phụ thân Giang Chính Mậu.



Nghe xong lời đại ca, Giang Thừa Ngạn trong lòng bất mãn. Gương mặt trắng nõn tuấn tú đỏ ửng, nhất thời cảm thấy

không thoải mái. Vị tiểu tổ tông này vốn có tính hẹp hòi thù dai, ngày

thường ngoại trừ Giang Diệu thì không ai dám chọc đến hắn.



Giang Diệu đã quen Đại ca cùng Tam ca đấu võ mồm, mỗi lần như thê đều là Đại ca
Khi đó nàng

mất đi ý thức, tỉnh lại thì đã ở trong phủ Trấn Quốc Công. Tuy mạng nhỏ

không mất nhưng cũng nằm ở trên giường bệnh rất lâu k dậy được.



Nghe phụ mẫu cùng ca ca nói là nàng được Lục Hành Chu cứu.



Xưa nay nàng ít ra khỏi cửa, sau này Lục hành Chu hay qua lại giữa hai phủ, thêm vào nữa là ba vị ca ca cảm kích ơn cứu mạng của Lục Hành Chu với

nàng nên tự nhiên đêm hắn đối xử như huynh đệ.



Sau đó, khi nàng lớn

lên, đến tuổi cập kê, rất tự nhiên cùng thanh mai trúc mã Lục Hành Chu

dịnh hôn ước. Chỉ là trong mặt tình cảm này, nàng có chút chậm chạp. Đối với những tiểu cô nương cùng tuổi đã bắt đầu yêu đương thì nàng còn u u mê mê không hiểu chuyện gì. Mà đối với vị hôn phu Lục Hành Chu, nàng

không có tình cảm nam nữ, chỉ là cùng nhau từ nhỏ đến lớn nên nàng cũng

coi như biểu ca.



Mà Lục Hành Chu lại là cháu của Tuyên Vương, nên cưới cháu gái độc nhất của phủ Trấn Quốc Công thì tuyệt đối không thiệt thòi.



Lục Hành Chu hiền lành lịch sự, nàng gả cho hắn, tự nhiên không có cái gì là không tốt.



Nhưng sau khi đính hôn được một tháng thì nàng phát hiện ra hắn và Tạ Nhân có tư tình. Nàng đối với Lục Hành Chu tuy không có tình cảm, nên khi biết

chuyện nàng k có bị kích động nhưng mà tức giận thì có.



Hồi đó lúc

nàng đứng ở phía sau vô tình nhìn thấy Lục Hành Chu cùng Tạ Nhân tình

chàng ý thiếp mới biết được năm đó khi nàng rơi xuống nước thì người cứu nàng không phải là hắn.



Nếu không yêu thích nàng, hắn có thể không

nhắc đến chuyện kết thân, nhưng khi cùng nàng có hôn ước thì hắn lại bày tỏ yêu đương với một nữ tử khác, đây là chuyện quái gì?



Việc hôn ước có thể hủy bỏ. Chỉ là Tạ Nhân có tâm địa thật độc ác.



Lúc tâm tình nàng vì biết chuyện hai người họ mà tâm tình bị kích động,

bệnh lại tái phát, nàng mang hộp thuốc luôn mang theo bên mình uống,

nhưng Tạ Nhân lại cố tình đánh đổ lọ thuốc trong tay nàng. Mà thời điểm

Lục Hành Chu muốn cứu nàng, Tạ Nhân nói với hắn nếu hôm nay nàng không

chết thì cả phủ Trấn Quốc Công sẽ không bỏ qua cho chuyện của bọn họ.



Khi đó, Lục Hành Chu định đưa thuốc cho nàng. Nàng thấy cực kì khó chịu

trong người, thấy Lục Hành Chu đưa thuốc tới liền đưa tay ra định lấy.

Sau, hắn lại nghe lời Tạ Nhân, tần nhẫn đem viên thuốc của nàng đi mất…



Nghĩ hồi lâu, Giang Diệu nhìn về phía mẫu thân, nàng nháy mắt một cái bày ra cái dáng vẻ tiểu nữ nhi ngây thơ: “Mẫu thân, ngày ấy cứu nữ nhi lúc ở

trong dưới nước không phải là Hành Chu ca ca”



Kiều Thị ngẩn ra, nhìn về phía nữ nhi hai mắt to tròn lấp lánh, kinh ngạc nói: “Diệu Diệu, con nói cái gì?”



Giang Diệu trong lòng cười cười. Khi đó nàng mất đi tri giác, tất nhiên là

không thấy rõ ai cứu mình nhưng lời này lại từ chính miệng Lục Hành Chu

nói, chắc chắn không sai được.



Ngày ấy người cứu nàng, cũng không

phải là đại công tử Lục Hành Chu. Mà là tam thúc của Lục Hành Chu, cũng

chính là Thế tử —— Lục Lưu.



*********************



Các nàng đọc mà thấy lỗi chính tả hay câu văn nào của Moe nghe nó bị lủng củng thì góp ý cho Moe nhé.... yêu nhiều nạ!