Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 3 : Tam Thúc

Ngày đăng: 18:01 30/04/20


Lục Lưu là trưởng tử duy nhất của Tuyên Vương Phủ.



Lúc trước, Tuyên Vương phi mãi vẫn không mang thai, thì trắc phi Vưu thị

vừa vào cửa cái bụng không chịu thua kém liền sinh cho Tuyên Vương hai

nhi tử. Con cả là Lục Thầm cùng con thứ là Lục Dịch cách biệt nhau hai

tuổi. Khi Lục Thầm mười hai tuổi, Tuyên Vương muốn đem cho Tuyên Vương

phi nuôi nấng, nếu Tuyên Vương phi không sinh được con thì Lục Thầm sẽ

trở thành con trưởng. Nhưng lúc này, Tuyên Vương phi lại mang thai nên ý định này liền bỏ đi. Sau đó, trong lúc Tuyên Vương phi sinh ra nhi tử

Lục Lưu, thì băng huyết mà chết. Tuyên Vương phi chết được ba năm, Tuyên Vương liền tái giá, cưới muội muội ruột của Tuyên Vương phi - Tống Vân

Dao. Tuyên Vương đem cái chết của thê tử đổ lên người Lục Lưu, nhưng Lục Lưu lại là trưởng tử duy nhất nên vị trí Thế tử này, tự nhiên là hắn.

Có điều, nếu Tuyên Vương phi không sinh ra Lục Lưu thì Thế tử của Tuyên

Vương phủ đã là của Lục Thầm, như vậy thân phận Lục Hành Chu cũng sẽ

khác. Mà Tuyên Vương phi khi mang thai thì đã hơn ba mươi, nên tuổi Lục Lưu so với con trai lớn của Lục Thầm là Lục Hành Chu chỉ hơn có bốn

tuổi.



Xét theo bối phận thì Lục hành Chu phải gọi cung kính Lục Lưu một tiếng “ Tam thúc.”



Đời trước Giang Diệu cực ít ra ngoài, coi như cùng Lục Hành Chu lui tới,

cũng chỉ là hắn đến Trấn Quốc Công phủ. Thế nên Lục Lưu nàng chưa từng

thấy mặt. Ai có thể nghĩ đến vị Tuyên thế tử sau này sẽ trở thành một

nhân vật hết sức lợi hại.



Coi như nhiều lần chúng đại thần hướng về

Cảnh Huệ đế kết tội Tuyên Vương Lục Lưu, cũng không có cách nào lay động địa vị của Lục Lưu trong triều. Tiểu hoàng đế đối với Lục Lưu tín nhiệm mười phần, từ lâu đã vượt qua mức quân thần bình thường.



Lúc đó

Tuyên Vương đã chết, Lục Lưu liền kế vương vị, rất nhiều lời bàn tán

không tốt về hắn như là “Quyền khuynh triều chính”, “Sát phạt quả quyết”. Mặc dù Lục Lưu danh tiếng xấu nhưng lại không thiếu khối kẻ theo sau

nịnh bợ đút lót.



Lục Lưu có thể đạt được thành tựu lớn như vậy, hiển

nhiên không phải dạng người lương thiện, chỉ là ở thời điểm thiếu niên

hắn lại vì nhảy xuống nước mà cứu một tiểu nữ nhi, chuyện này đến nàng

cũng có chút không thể tin.



Lúc này Giang Diệu chỉ có thể nói với

mẫu thân người cứu nàng ngày ấy không phải Lục Hành Chu. Còn là ai cứu

thì đến lúc đó phải do chính mồm Lục Hành Chu nói ra mới được.









Kiều Thị nghe xong Giang Diệu nói, liền đi tìm Giang Chính Mậu nói về việc

này.
Giang Chính Mậu một thân trang phục xanh ngọc, giờ khắc này gương

mặt tuấn tú không hề cảm xúc. Kiều Thị cùng hắn thành thân mười mấy năm

tự nhiên hiểu được giờ phút này hắn chính là tức giận.
Giang Chính Mậu

biết được thê tử từ chỗ nữ nhi qua đây, liền hỏi: “Diệu Diệu thế nào?”

Trong lòng hắn tuy tức giận nhưng mà vẫn tuyệt đối nhớ đến nữ nhi bảo bối.




Kiều Thị nở nụ cười: “Diệu Diệu đang luyện chữ, đúng là ngoan

ngoãn. Thiếp thấy sắc mặt Diệu Diệu cũng tốt hơn nhiều“. Nàng tinh tế

đánh giá sắc mặt phu quân, âm thanh nhè nhẹ hỏi “Trần Phu tử nói thế

nào?”




Vừa nhắc tới chuyện này, Giang Chính Mậu liền bực mình.
Lông

mày hắn nhăn lại, nói: “Tiểu tử thúi, ba hôm không đánh là liền lật nóc

nhà.”




Kiều Thị “Xì xì” nở nụ cười, con ngươi như làn Xuân
Thừa Ngạn một thân trường bào màu xanh sẫm khoác vai đại ca Giang Thừa

Nhượng đã mở miệng trước:“ hôm nay nếu như tên Lục tiểu tử này mà không

nói thật, thì đệ sẽ đánh cho hắn một trận, chiêu này tuyệt đối hữu

hiệu.”



Vì hôm qua mới bị phụ thân đánh cho một trận nên hôm nay Giang Thừa Ngạn đang muốn tìm người trút giận.




Giang Thừa Nhượng nhìn đệ đệ một chút.
Giang Thừa Ngạn ngượng ngùng thu tay

lại, gãi gãi mặt, cười hắc hắc nói: “Đệ nói giỡn đây.” Coi như người cứu không phải Lục Hành Chu, nhưng ở hắn vẫn có công lao, mà chúng ta không phải là người vong ân phụ nghĩa.




Giang Chính Mậu một thân áo choàng màu xanh thêu hoa văn phiên tây, nhẹ nhàng nhấc áo bào ra ngồi vào trên ghế bằng gỗ mun. Hắn nhận chén trà bằng sứ trắng từ tay nha hoàn bưng

tới, mở nắp chén trà, nhẹ nhàng vuốt ve chén trà, cũng chưa có ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt nói: “Ngồi đi.”




Lục Hành Chu có chút do dự, thanh âm khẽ run nói: “Cảm tạ Giang bá bá.” Lúc này mới ngồi xuống.




Giang Chính Mậu nhấp một ngụm trà, sau đó cầm cái chén trên tay. Hắn thoáng nhấc mi, nhìn thiếu niên đang căng thẳng trên ghế.



Không thể không nói thiếu niên này được phụ thân hắn Lục Thầm dạy dỗ cũng tính xuất sắc.




Chỉ là ——




Giang Chính Mậu nói: “Hôm qua Diệu Diệu cùng ta nói chuyện ngày ấy ở Tuyên

Vương phủ. Dường như cùng lời hiền chất kể có chút sai lệch, nên ta tùy

tiện hỏi ngươi vài câu... Ngày ấy người cứu Diệu Diệu, thật sự là ngươi

sao?”



Sắc mặt Lục Hành Chu trắng bệch, trán có chút đổ mồ hôi, hai tay cũng không tự giác nắm chặt.




Lục Hành Chu nhớ tới lời mẫu thân nói cho hắn, tuyệt đối không thể đem

chuyện này nói cho người khác biết, mà phải nói cho tất cả mọi người,

Giang Diệu là hắn do cứu.



Nhưng Lục Hành Chu còn nhỏ tuổi, lại ngoan

ngoãn hiểu chuyện, mà ngày ngày đọc sách thánh hiền, chưa từng nói dối.

Mấy tháng này, mới đầu hắn có day dứt, sau đó tốt hơn một chút, nhưng

mỗi khi đến Trấn Quốc Công phủ là lại nghĩ ra đến chuyện kia. Hơn nữa

phụ mẫu hắn lại muốn hắn cùng Trấn Quốc Công phủ qua lại thân

thiết.
Hiện nay Giang Chính Mậu hỏi như vậy, hai tay Lục Hành Chu đặt ở

đầu gối nắm chặt thành quyền, do dự một lát, liền không nhịn được nói

thật.




Hắn nhấc mi nhìn Giang Chính Mậu, tròng mắt đen nhánh bên

trong tràn đầy chột dạ, nói: “Ngày ấy cứu Diệu Diệu, không phải cháu.

Là... Là Tam thúc của cháu.”



••••••••••




Tác giả có lời muốn nói:




Diệu Diệu: Tam thúc?




Lục Lưu: Gọi phu quân




Diệu Diệu: Ca ca, chính là người này!




Giang Thừa Nhượng & Giang Thừa Hứa & Giang Thừa Ngạn: o( ̄ヘ ̄o#)