Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 4 : Tiểu Muội

Ngày đăng: 18:01 30/04/20


Buổi tối khi một nhà

cùng nhau dùng bữa, Giang Thừa Ngạn xoay xoay chiếc đũa trên tay một

trận, gương mặt tuấn tú trắng nõn không nhịn được hỏi: “Phụ thân, hôm

nay Lục tiểu tử kia có nói thật không? Là ai cứu muội muội vậy? Chúng ta có biết người đó không??”



Giang Thừa Ngạn vừa nói dứt lời, đại ca

Giang Thừa Nhượng đã dựng thẳng lỗ tai lên để nghe, chỉ mỗi nhị ca Giang Thừa Hứa là vẻ mặt hờ hững tiếp tục dùng bữa.



Giang Diệu ngồi ở bên cạnh, nghe Tam ca nhà mình hỏi chuyện, khoé miệng không nhịn được cười cười. Mấy ngày trước đây còn luôn miệng nói Lục Hành Chu là huynh đệ

thân thiết, bây giờ đổi giọng đúng là nhanh.



Có điều, nhân phẩm

Lục Hành Chu xác thực không xấu, khi còn bé rất thật thà ngoan ngoãn,

lúc này hắn lại nói dối chắc chắn là do mẫu thân hắn Mạnh thị dạy. Còn

sau khi lớn lên, nàng không thể ngờ rằng hắn lại bị Tạ Nhân mê hoặc

thành cái dạng đạo đức như vậy. Xem ra nàng không biết nhìn người.



Lòng hiếu kì của Giang Thừa Ngạn cực lớn, nhưng hôm qua mới bị phụ thân

trách phạt một trận, nào dám thật sự đi đánh Lục Hành Chu để rõ chân

tướng??!! Trong lòng hắn rất là ngứa ngáy khó chịu, chỉ có thể đánh bạo

tự mình hỏi phụ thân.



Giang Chính Mậu giương mắt nhìn, chỉ nhàn

nhạt nói một câu: “Ăn không nói, ngủ không nói.” Sau đó cầm lấy chiếc

đũa, gắp cho thê tử Kiều Thị miếng trứng cá mực.



Trứng cá mực này mùi vị rất ngon, trước tiên dùng nước rửa sạch, tẩy đi mùi tanh, sau đó đun cùng với canh gà và nấm, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế muốn chế biến món này thật ngon rất khó, mấy ngày nay Kiều Thị rất

thích ăn món này.



Lông mày nhỏ của Giang Thừa Ngạn nhíu lại, sau đó tha thiết mong chờ nhìn về phía Kiều Thị.



Kiều Thị hướng về phía Giang Thừa Ngạn lườm một cái.



Giang Thừa Ngạn con mắt trong suốt tràn đầy oan ức, bất mãn cắn chiếc đũa rồi “Ồ” một tiếng, sau đó gắp một miếng cá bỏ vào trong bát sứ. Hắn cúi

đầu, yên lặng gỡ hết xương cá, đảm bảo không còn xương rồi mới gắp miếng cá bỏ vào trong bát của Giang Diệu. Giang Thừa Ngạn nói: “Diệu Diệu,

muội ăn nhiều một chút.” Nuôi muội muội bảo bối thành một dạng béo trắng, mục tiêu này ba huynh đệ hắn vẫn đang nỗ lực cố gắng.



Nhìn

miếng cá trắng mềm trong bát, Giang Diệu vươn tay nhỏ gắp một miếng. Tam ca này của nàng, ngày thường rất nghịch ngợm lại hay gây sự, tính tình

cũng tuỳ tiện, nhưng biết nàng thích ăn cá, mỗi lần như vậy Tam ca đều

kiên nhẫn gỡ hết xương giúp nàng. Nếu Tam ca có thể đem phần kiên trì

này đặt vào việc học tập thì cũng sẽ không bị Phu tử suốt ngày cáo

trạng.



Giang Diệu mặt mày rạng rỡ, nghiêng đầu nhỏ hướng về phía Giang Thừa Ngạn cười nói: “cảm ơn Tam ca.”



Giang Thừa Ngạn rất đắc ý, chỉ cần muội muội thích ăn, hắn gỡ bao nhiêu xương cá cũng được.



Dùng bữa xong, Kiều Thị đưa nữ nhi về phòng, nhìn nàng đã say ngủ mới yên tâm trở về phòng ngủ của mình.



Giang Chính Mậu đã tắm rửa xong, giờ khắc này hắn đang mặc một một trung y

màu trắng, nằm dựa ở trên giường đọc sách, nghe được tiếng bước chân của thê tử, hắn liền ngẩng mặt lên hỏi: “Diệu Diệu ngủ rồi?”



Kiều Thị đáp lại một tiếng vâng.



Lúc này nàng thấy trong tay phu quân đang cầm một tập thơ liền biết hắn giả vờ giả vịt.



Nàng mỉm cười đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn liền đoạt lấy tập thơ trong

tay hắn. Gương mặt tuấn tú không lộ cảm xúc của Giang Chính Mậu hiện lên ý cười, liền đưa tay kéo người ôm vào ngực, ngửi ngửi mùi thơm trên

người thê tử.



Kiều Thị bảo dưỡng dung nhan rất tốt, trên người

lại luôn có hương thơm, mà hương này do nàng tự mình điều chế nên mùi
nhạt, cho nên từ nhỏ tỷ ấy đã e ngại Nhị ca nàng. Đừng nói là tỷ ấy cảm thấy Nhị ca chán ghét tỷ ấy, mà ngay cả nàng là muội muội ruột, lúc đầu cũng nghĩ là Nhị ca không thích vị biểu muội này.



Chỉ là, đời

trước sau khi tỷ ấy định thân, nàng mới biết được Nhị ca sở dĩ là yêu

thích tỷ ấy. Việc hôn sự được định ra, vị hôn phu của tỷ ấy là biểu ca

con di nương, cũng coi như thanh mai trúc mã.



Nhị ca nàng khi biết

được việc định thân của tỷ, mới đi tìm tỷ ấy, không biết họ đã nói những gì, nhưng khi Nhị ca trở về phủ, tâm tình bị sa sút rất lâu.



Sau khi tỷ ấy xuất giá, hôn sự của Nhị ca vẫn chậm chạp không định. Không lâu

sau đó, tính tình phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt của tên hôn phu kia mới ngày càng lộ rõ, hắn đối với thê tử càng ngày càng lạnh nhạt, không

chịu nổi chuyện này, hai người mới thành thân được một năm thì hoà ly.



Sau khi tỷ ấy hoà ly, Nhị ca nàng vẫn không chịu cưới vợ nhưng lại chủ động cầu xin cha mẹ đi Tiết gia cầu hôn. Việc hôn nhân mặc dù có chút khó

khăn nhưng cuối cùng Nhị ca vẫn cưới được người mình yêu.



Chỉ là Nhị

ca nàng tính tình lạnh lùng, phu thê hai người sau khi thành thân không

giống những đôi bình thường ân ân ái ái, đại thể là tỷ ấy bị Nhị ca lạnh nhạt tháng ngày, thêm nữa tính tình tỷ ấy mềm yếu, từ nhỏ đã sợ Nhị ca

nên càng ngày sống càng trầm lặng khép kín.



Nàng có khuyên Nhị

ca vài lần, nhưng trong chuyện tình cảm, người ngoài nói cái gì cũng vô

dụng. Chờ đến lúc Nhị ca hiểu rõ, muốn quý trọng yêu thương thê tử, thỳ

lúc này, vào lúc tỷ ấy ra ngoài lại bị tặc nhân hãm hiếp, không chịu nổi nhục nhã, tỷ ấy đã cắn lưỡi tự sát.



Ở Trấn Quốc Công phủ chỉ có

nàng là bạn tâm giao duy nhất của tỷ ấy, nên tỷ ấy nghĩ gì trong lòng

nàng tự nhiên hiểu rõ. Tỷ ấy cảm thấy Nhị ca đối xử lạnh nhạt vì nghĩ

Nhị ca chê tỷ ấy không còn sạch sẽ nên mới không muốn chạm vào người tỷ, nên lúc ấy tỷ ấy mới không chút do dự chọn cái chết.



Giang Diệu

nhìn mực nước chảy xuống làm chữ nhoè đi, lúc này mới nghiêng đầu nhìn

Tiết Kim Nguyệt, nói: “Tỷ yên tâm, Nhị ca muội không ăn thịt tỷ, không

có gì đáng sợ.”



Đời này, nàng muốn giúp nhất chính là nhân duyên của Nhị ca.



Tiết Kim Nguyệt lúc này mới không nhịn được cười cười, gật đầu “Ân” một tiếng.



Giang Thừa Hứa ánh mắt lạnh nhạt, nhưng cũng nghiêng đầu, nhìn vị tiểu biểu muội này thêm một chút.



--- ------ ------



Tác giả có lời muốn nói:



Diệu mẹ: cứu nữ nhi của ta, nói đi, muốn ta làm sao báo đáp ngươi?



Lục Lưu: (chắp tay hành lễ) nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế muốn làm con rể người!



Diệu mẹ: phu quân, chính là người này!



Diệu cha: o( ̄ヘ ̄o#)



..........



Moe cũng có lời muốn nói: chương tiếp này Moe đang edit được một nửa rồi nhé!!!!



Hay là giải trí chút nhờ??? Nàng nào đoán đúng được Moe sinh năm bao nhiêu

trước 7h tối hôm nay, Moe lại post chương mới... Hehe (>人<;)