Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 5 : Anh Đào

Ngày đăng: 18:01 30/04/20


Giang Thừa Hứa chỉ ôn hoà đối với muội muội, vào lúc này dù có Giang Diệu, Tiết Kim Nguyệt vẫn còn có chút sợ hắn.



Hắn ở đây nàng liền không dám nói lời nào. Chờ đến khi Giang Thừa Hứa đi ra ngoài, Tiết Kim Nguyệt mới giơ tay nhéo nhéo khuông mặt nhỏ bé của

Giang Diệu, nói: “khí sắc Diệu Diệu xem ra tốt hơn nhiều rồi.” Nàng lại

bưng khuôn mặt đang mỉm cười quan sát kỹ một lần, thấy nụ cười trên mặt

của Giang Diệu càng sâu, nàng tiếp tục nói: “ Hơn nữa so với lúc trước

cũng thích cười nhiều hơn.”



Đời trước chỉ khi ở trước mặt phụ mẫu và các ca ca thì Giang Diệu mới lộ ra ý cười vui vẻ. Hơn nữa thân thể

nàng quá suy nhược, tâm trạng luôn không thoải mái, lại là tiểu thư cành vàng lá ngọc, so với mấy tiểu nữ nhi cùng tuổi thì ít đi mấy phần hoạt

bát. Cũng may dáng dấp nàng phát triển tốt, đặc biệt là đôi mắt mười

phần linh khí nên mới nhìn không quá tiều tuỵ.



Nhưng hôm nay nàng lại biết, duy trì tâm trạng thoải mái vui vẻ, thân thể của nàng mới có thể tốt hơn một chút.



Kiếp trước, trước khi chết, nàng hận Tạ Nhân cùng Lục Hành Chu. Thậm chí ở

thời điểm mới vừa sống lại, trong lòng nàng cũng toàn là oán hận. Chỉ là ngày ấy khi nàng tỉnh lại, nhìn người trước mặt đến thăm mình là Tạ

Nhân lúc nhỏ, lúc này nàng hoàn toàn có thể diệt trừ nàng ta, nhưng nàng lại không muốn. Ngược lại, nàng muốn xem xem, đời này nàng không gả cho Lục Hành Chu, thì Tạ Nhân và Lục Hành Chu có thể hay không thành một

đôi thần tiên quyến nữ.



Nhưng việc quan trọng nhất bi giờ là nàng phải khoẻ mạnh để sống được thật lâu.



Tiết Kim Nguyệt nhìn Giang Diệu mỉm cười, càng nhìn càng yêu thích. Lúc

trước nàng rất đau lòng vị biểu muội này, rõ ràng nhỏ hơn nàng hai tuổi

thôi mà lại gầy thành như vậy, hơn nữa luôn luôn phải uống thuốc. Tiết

Kim Nguyệt âm thanh ngọt ngào mềm mại nói: “Vừa rồi Nhị biểu ca cười làm tỷ cho rằng đây là Tam biểu ca, Nhị biểu ca xưa nay đều không thích

cười nha.”



Giang Diệu lập tức nói giúp Nhị ca nhà mình: “Nhị ca không phải không cười, mà chỉ là không thường xuyên cười thôi.”



Nàng nhìn Tiết Kim Nguyệt, tiếp tục nói: “biểu tỷ, tỷ....sợ Nhị ca của muội sao?”



Tiết Kim Nguyệt mắt hạnh nhíu nhíu, sau đó rũ đầu xuống, nhìn hai tay mình

quấn quít lại với nhau, gật đầu nói: “ừm, có chút sợ.”



Nói là có chút, kỳ thực là rất sợ đi.



Trong lòng Giang Diệu rõ ràng, nói: “kỳ thực Nhị ca muội là người rất tốt, tỷ tiếp xúc nhiều sẽ hiểu.”



Hiện tại cả hai tuổi đều còn nhỏ, nói chuyện đại sự cả đời có chút sớm,

nhưng từ nhỏ thân thiết một chút, sau đó sinh tình cảm mới có thể nước

chảy thành sông.



Nhưng mà Tiết Kim Nguyệt không tin. Giang Thừa Hứa

đối với muội muội nhà mình thì tất nhiên là tốt, nhưng với muội muội nhà người khác thỳ đều là gương mặt lạnh lùng. Nàng không muốn cùng Giang

Diệu nói chuyện Nhị biểu ca, liền lôi kéo tay nàng nói: “chúng ta ra

ngoài chơi đi.”
phải thường xuyên đến chơi với muội.”



Tiết Kim Nguyệt gật đầu: “Hay lắm hay lắm, lần tới tỷ mang cả ca ca đến chơi.”



Tiết Đằng à?



Lông mày Giang Diệu đột nhiên trở nên nghiêm túc. Tiết Đằng sau này, chính

là nam nhân của trưởng công chúa, nàng vẫn bớt trêu trọc thì tốt hơn.







Sáng sớm hôm đó, Giang Diệu vẫn đang trong mộng đẹp.



Đang là đầu hạ nên trên người nàng chỉ mặc một thân tẩm y màu hồng nhạt, ống tay áo thêu hoa sen tinh xảo, khuôn mặt mềm mại trắng nõn vẫn chui ở

trong chăn, nhìn càng ngây thơ đáng yêu.



Suốt một tháng nay, khẩu vị Giang Diệu rất tốt, trên mặt đã thấy có chút thịt, điều này làm mọi

người trong nhà cao hứng đến hỏng rồi.



Kiều Thị hơi vén chăn mỏng lên, tay liền tiến vào, bóp bóp đùi mềm mại của nữ nhi.



Thân thể Giang Diệu giật giật, mơ mơ màng màng mở mắt ra, âm thanh ngái ngủ nói: “Nương?”



Trang phục Kiều Thị hôm nay mặc thật là đoan trang, thanh nhã. Thấy nữ nhi tỉnh rồi, liền đem nữ nhi ôm lên.



Giang Diệu duỗi cánh tay ôm lấy cổ mẫu thân, đem đầu chôn lên cổ nàng, nhẹ nhàng dụi dụi mấy cái.



Kiều Thị giơ tay xoa xoa tóc bù xù của nữ nhi, nói: “Diệu Diệu, chúng ta

không ngủ. Hôm nay mẫu thân mang cho con một bộ trang phục mới.”



Giang Diệu còn chưa tỉnh táo, mơ hồ “A” một tiếng, mới hỏi: “Chúng ta đi đâu

vậy?” Từ lúc nàng sống lại tới nay, chưa bao giờ ra khỏi phủ.



Kiều

Thị một tay giúp nữ nhi thay y phục, nói: “Hôm nay là tiệc mừng thọ Lão

vương phi của Tuyên Vương phủ, chúng ta phải đi chúc thọ.”



Tuyên Vương phủ a...



Giang Diệu kinh ngạc, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.



--- ------ ------ ------



Tác giả có lời muốn nói:



Diệu Diệu: Nguyên lai là đi gặp phu quân nhaaaaa ~ >▽