Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 45 : Thân thiết
Ngày đăng: 18:02 30/04/20
edit: Phương Moe
Các tiểu tân khách đã đến Cẩm Tú viện ngày càng nhiều, Kiều Thị cùng Giang Chính Mậu ở ngoài sân nhìn bên trong viện nhiệt nhiệt nháo nháo như vậy, tất cả đều vây quanh nữ nhi khiến khuôn mặt nhỏ của nữ nhi cũng cười đến rạng rỡ như đoá hoa.
Kiều Thị nói: "Chàng nhìn xem, Diệu Diệu so với chúng ta còn muốn lớn hơn đấy."
Tuyên Thế tử, Cửu công chúa và Thập nhất hoàng tử đều đã đến đây.
Cửu công chúa và Thập nhất hoàng tử thân phận cao quý, đáng lẽ ra thì Kiều thị nên đứng ra tiếp đón, nhưng vừa rồi cung nữ của Cửu công chúa đã đến đây chào hỏi, nói hôm nay Người chỉ đến dự sinh nhật của Diệu Diệu. Ý này chính là nói, để tất cả lễ nghi giản lược, không cần gióng trống khua chiêng, chỉ cần sinh nhật của Diệu Diệu thật vui vẻ là được. Lời này khiến Kiều Thị đối với Cửu công chúa nhiều hơn mấy phần hảo cảm. Đây mới đúng là dáng vẻ hoàng gia.
Giang Chính Mậu nắm tay của thê tử, nói:
"Để bọn nhỏ tự mình chơi đùa đi, chúng ta đừng làm bọn nhỏ mất hứng thú."
Kiều Thị gật đầu "Vâng" một tiếng, liền theo Giang Chính Mậu ra ngoài.
Bên trong, Vệ Bảo Linh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thập nhất hoàng tử, tướng ăn của nàng rất nhã nhặn, không giống như Hoắc Tuyền và Tiết Kim Nguyệt đều ăn lẫm lẫm liệt liệt thế kia.
Những trường hợp tiệc tùng thế này, Vệ Bảo Linh rất không thích đến, nàng cảm thấy mình đến đây chỉ làm nền xanh cho nhân vật chính, lại nhìn đến trang phục hôm nay của Giang Diệu thật sự đẹp đẽ, tinh xảo đến loá mắt, càng nhìn càng cảm thấy Giang Diệu là một tiểu cô nương cực kì xinh xắn. Khiến trong lòng Vệ Bảo Linh rất khó chịu, nên nàng đành lấy điểm mập của Giang Diệu ra so với mình để tự an ủi, lúc này Vệ Bảo Linh mới thấy thoải mái hơn một chút.
Toàn là mấy tiểu hài tử, nên đều không ngồi yên một chỗ được, sau khi đánh chén no nê, Kiều Mộ Nghi, Hoắc Tuyền cùng Tiết Kim Nguyệt, liền bắt đầu cùng Kiều Nguyên Bảo chơi đùa nháo loạn cả lên, nhất thời trong viện ngập tràn tiếng cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt.
Chơi ở trong viện còn chưa đủ thoả mãn, mấy tiểu hài tử mỗi một người đều chạy ra cả bên ngoài viện để nô đùa.
Nhất thời ngồi lại bên trong chỉ còn dư lại Hoắc Vi, Thập nhất hoàng tử, Vệ Bảo Linh cùng với Lục Lưu ít nói nhất, ngay cả Giang Diệu cũng theo ba ca ca và Hoắc Nghiễn ra ngoài náo loạn.
Ba ca ca của Giang Diệu biết Hoắc Nghiễn tập võ từ nhỏ, nên vô cùng hứng thú, ngay cả Giang Thừa Ngạn nghịch ngợm cũng bàn luận võ nghệ với Hoắc Nghiễn đến quên trời quên đất.
Giang Diệu ở bên cạnh nhìn mọi người, nhìn một lúc, nàng bảo Ngọc Trác đưa mình đến nhà xí.
Trên đường trở về, nàng liền nhìn thấy Lục Lưu đang đứng lẳng lặng dưới cây ngô đồng, một bộ cẩm bào màu xanh sẫm làm nổi bật khí độ đoan chính, chi lan ngọc thụ, nàng cảm giác như hắn đang hoà vào bức tranh thiên nhiên ấy, cả người đều toát lên phong thái vô cùng ôn hoà. Đến ngay cả Ngọc Trác cũng không nhịn được nhìn lâu vài lần.
Nhớ lại vừa nãy nàng còn chưa nói được với Lục Lưu mấy câu, nàng có chút không được tự nhiên, nhưng mà nghĩ đến lúc trước nói chuyện với mẫu thân, Giang Diệu liền hướng về phía Ngọc Trác nói:
"Ngọc Trác tỷ tỷ, ta muốn cùng Lục ca ca nói mấy lời, tỷ đi về trước đi."
Ngọc Trác tất nhiên là yên tâm khi tiểu thư ở bên cạnh Thế tử, nàng liền gật đầu, sau đó hành lễ rồi tự mình quay trở về.
Giang Diệu hơi di chuyển bước chân, luôn cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, thật không tự nhiên, nàng hít sâu một hơi, rồi mới đi đến gần Lục Lưu, ngửa đầu nói:
"Lục ca ca cũng đi ra ngoài chơi đùa sao?"
Lục Lưu a một tiếng, không có trả lời mà cúi người xuống, cùng nàng nhìn thẳng.
Giang Diệu trừng mắt nhìn Lục Lưu, không rõ vì sao hắn lại cúi xuống nhìn mình.
Lúc này Lục Lưu mới giơ tay chỉ chỉ gò má của chính mình.
Đây là... (>人<;)
Nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mặt nàng, nhìn đến khi lông mày hắn cau lại khi thấy nàng vẫn chậm chạp chưa có động tĩnh, Giang Diệu lúc này mới vươn đôi tay mềm mại lên giữ lấy mặt Lục Lưu, kéo hắn lại gần mình một chút, nàng bĩu môi nhìn hắn một cái, rồi mới đem môi mình thơm "Chụt" một cái lên mặt của hắn.
Như vậy là được rồi chứ? Giang Diệu lẩm bẩm trong lòng, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lục Lưu.
Khoé môi Lục Lưu hơi nhếch lên, đôi mắt vốn đen kịt đã có chút ấm áp, đây là vẻ mặt ôn hoà mà trong ngày thường đều không thể nhìn thấy. Hắn giơ tay xoa xoa khuôn mặt mập mạp trắng nõn của tiểu nữ oa, âm thanh ôn nhu nói:
"Diệu Diệu, sinh nhật vui vẻ."
Giang Diệu nhếch môi cười cười, chợt nghĩ đến mình vẫn còn hở răng cửa, khuôn mặt bánh bao lúc này mới cứng đờ, tay nhỏ lập tức che kín miệng lại. Nàng chớp chớp đôi mắt to long lanh nước nhìn mặt thiếu niên, thấy đáy mắt hắn ý cười ngày càng sâu.
Nhưng đây là cười nhạo nàng, lúc này nàng mới có chút bất mãn, liền yếu ớt lườm hắn một
Lúc trước Giang Diệu đối với Lục Lưu vẫn là chống cự, nhưng bây giờ nàng đối với hắn lại là dần dần có cảm giác.
Thấy hắn cười nhạo nàng đủ rồi, Giang Diệu vẻ mặt thành thật nói:
"Nương có chuyện muốn cùng Lục ca ca nói, chờ một lúc Lục ca ca có thể đi gặp nương của Diệu Diệu không?"
Nàng vốn cho là, hôm nay nhiều lắm thì chỉ có Lục Lưu đến tham gia sinh nhật của nàng, không ngờ Cửu công chúa bọn họ cũng đến. Nếu bọn họ đến rồi, vị đường ca Lục Lưu này, đương nhiên phải phụ trách đem bọn họ đưa trở về.
Vậy mà chuyện này đối với Lục Lưu, dường như không chút gì là bị quấy nhiễu. Hắn đưa tay đặt ở bên má của Giang Diệu, nhẹ nhàng đâm mấy lần, tiếng nói thanh nhuận nói:
"Được."
Giang Diệu muốn hỏi không cần đưa mấy người Cửu công chúa về sao? Suy nghĩ một chút vẫn là không có hỏi, chính lúc nàng đang xuất thần suy nghĩ, đã thấy Lục Lưu vươn tay ra đem nàng ôm lên.
Sau đó khóe miệng mỉm cười, nhìn Giang Diệu đang cưỡi ở trên cổ Lục Lưu, thân thiết gọi: "Diệu Diệu."
Ánh mắt Giang Diệu đảo qua ba người trước mặt, ý cười trên mặt thu lại, sau đó ngoan ngoãn hướng về phía Lục Lưu gọi:
"Lục ca ca!"
Lục Lưu hiểu ý, đem tiểu cô nương đang cưỡi ở trên cổ mình, cẩn thận từng li từng tí một để nàng xuống dưới mặt đất.
Giang Diệu cử chỉ tự nhiên hào phóng, sửa soạn một hồi váy áo tùm la tùm lum, lúc này mới hướng về phía Lục Hành Chu gật gật đầu, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Tạ Nhân đang đứng phía sau Lục Linh Lung.
Trang phục cùng trang sức của Tạ Nhân đứng bên cạnh Lục Linh Lung, càng làm nổi bật lên Lục Linh Lung tươi đẹp đến long lanh, nhưng nếu chỉ bàn luận về dung mạo thì Tạ Nhân xác thực xinh đẹp hơn Lục Linh Lung nhiều.
Tạ Nhân đối diện với ánh mắt của Giang Diệu có chút bị doạ bởi khí thế của nàng ấy, nhưng sau đó Tạ Nhân bình tĩnh lại ngay vì Giang Diệu chỉ là một tiểu cô nương sáu tuổi mà thôi.
Tạ Nhân nhíu mày, cố ý tỏ ra sợ sệt rồi lùi về phía sau của Lục Linh Lung để né tránh. Hành động này của Tạ Nhân càng ngày càng khiến Lục Linh Lung cảm thấy thời điểm Tạ Nhân ở Trấn Quốc Công phủ đã bị Giang Diệu bắt nạt không ít lần.
Lục Linh Lung bênh vực nói: "Nhân tỷ tỷ là theo ta đến. Người tới là khách, không cho phép ngươi bắt nạt tỷ ấy."
Có thể làm cho Lục Linh Lung đứng ra tự bênh, thực sự là khiến Giang Diệu bất ngờ nằm ngoài dự kiến.
Đời trước, nàng cùng Lục Hành Chu bàn đến chuyện thành thân, nàng cũng từng thử cùng cô em chồng - Lục Linh Lung thân thiết. Chỉ là nàng cùng Lục Linh Lung, trời sinh bát tự không hợp, nàng ấy nhìn nàng lúc nào cũng đều không hợp mắt.
Lục Linh Lung luôn cảm thấy nàng gả cho Lục Hành Chu là nàng đang chiếm được tiện nghi.
Đúng là thật là buồn cười.
Hiện nay Lục Linh Lung lại nói hộ Tạ Nhân như vậy, nghĩ đến Tạ Nhân ở trước mặt Lục Linh Lung đã nói xấu nàng không ít.
Giữa lúc Giang Diệu đang do dự có nên hay không nên niệm tình người với Tạ Nhân thì nàng thấy Phỉ Thuý nhẹ nhàng khoan khoái bưng hai chén nước ô mai lại đây.
Phỉ Thúy lần lượt hướng về từng tiểu chủ tử hành lễ, thời điểm nhìn thấy Tạ Nhân, mới tức giận đến nghiến răng ——tiểu thư nhà nàng đối với Tạ Nhân tốt như vậy, nhưng Tạ Nhân này lại trộm đồ trang sức của tiểu thư. Nếu không có tiểu thư cầu xin thì nàng cùng Ngọc Trác tỷ tỷ đã bị một trận đòn nhừ tử rồi.
Phỉ Thúy liếc mắt đánh giá khuôn mặt nhỏ của tiểu thư nhà mình một hồi, hiểu được tiểu thư cũng là không thích Tạ Nhân, vào lúc này sợ là có chút do dự.
Phỉ Thúy suy nghĩ một chút, lúc này mới ngước mắt nhìn Tạ Nhân, nói:
"Đây không phải là Tạ nhị tiểu thư sao? Nếu mà bị Lão thái thái biết Tạ nhị tiểu thư đến đây, sợ sẽ làm Người rất tức giận, tiểu thư vẫn là sớm chút trở về đi thôi."
Ăn trộm đồ trang sức của tiểu thư nhà nàng, bị đuổi đi rồi còn dám vác mặt trở về, đúng là không biết xấu hổ!
Lục Linh Lung trừng mắt nhìn Phỉ Thúy, tức giận nói:
"Đồ tiện nhân thấp hèn!"
Đây là câu mà Mạnh thị thường thường dùng để mắng hạ nhân, Lục Linh Lung nghe nhiều nên mưa dầm thấm đất, tất nhiên là nhớ kỹ, sử dụng đến thuận miệng luôn.
Đối phương đến cùng vẫn là chủ nhân, tính khí Phỉ Thuý nóng như pháo đốt, không có cách nào khoan dung cho Tạ Nhân, nhưng nàng hiểu được, lời vừa rồi của chính mình là tự ý nói ra, nếu như lại tiếp tục quá phận thì sẽ làm mất mặt mũi của chủ nhân, nên bị Lục Linh Lung mắng, nàng cắn môi không lên tiếng.
Giang Diệu tự nhiên là hiểu rõ Phỉ Thúy.
Hai nha hoàn bên người nàng, Ngọc Trác tỉ mỉ săn sóc, Phỉ Thúy thẳng thắn kích động, nhưng tâm của hai người này đối với chủ tử là nàng thì tuyệt đối trung thành và nhiệt tình.
Bây giờ, nàng làm sao có thể để Phỉ Thúy bị oan ức đây?
Giang Diệu nói: "Phỉ Thúy tỷ tỷ nói không sai, Tạ Nhân là do Tổ mẫu của ta hạ lệnh đuổi ra phủ. ", nhìn bộ dáng Lục Linh Lung lại muốn phun lửa, nàng âm thanh mềm mại tiếp tục nói:
"... Trước đây, Tạ Nhân ở trong phòng ta đã lấy đi một món đồ trang sức nhỏ, nhưng nàng ấy lại quên không nói cho ta biết. Sau đó Tổ mẫu biết được, liền không cho Tạ Nhân tiếp tục ở lại Trấn Quốc Công phủ... Tổ mẫu thương ta nhất, ta không muốn để cho Tổ mẫu phải tức giận."
Tiếng nói ngọt ngào mềm mại, đem ngọn nguồn câu chuyện nói ra cực đơn giản, thêm nữa Giang Diệu tuổi còn nhỏ, lại có một khuôn mặt xinh xắn tinh xảo, nhìn cực ngoan ngoãn hiếu thuận.
Nhất thời khuôn mặt của Tạ Nhân trắng bệch, dường như khó có thể tin xưa nay Giang Diệu luôn đơn thuần hiền lành, dĩ nhiên lại đem chuyện này nói ra trước mặt nhiều người như vậy.
Ngay cả Lục Linh Lung luôn bênh Tạ Nhân, nhưng khi nghe rõ ràng từng lời của Giang Diệu, cũng lập tức choáng váng.
Khuôn mặt mập mạp của Kiều Nguyên Bảo tràn đầy nghi hoặc, nghiêng đầu nhỏ nhìn Lục Lưu, chớp chớp mắt nói: "Đại ca ca, cái này có phải gọi là ăn trộm không nhỉ?"
Lục Lưu không lên tiếng, chỉ sờ sờ đầu nhỏ của Kiều Nguyên Bảo.
Sờ đầu nghĩa là khen thưởng sao?
Kiều Nguyên Bảo lập tức hoan hô, hưng phấn nhảy lên, mèo khen mèo dài đuôi nói:
"Bảo Bảo thật thông minh nha!"
Tạ Nhân vốn vẫn kìm nén nước mắt, nghe thấy Kiều Nguyên Bảo nói, sau một khắc liền "Oa" một tiếng khóc lên, lúc này mới khiến Kiều Nguyên Bảo sợ sệt lui về phía sau, ôm lấy cánh tay Lục Lưu, chớp chớp mắt to, vẻ mặt vô tội gãi gãi đầu.